Lê tiên sinh đã dự đoán rất nhiều phản ứng của Kiều An khi nhìn thấy mình. Hắn nhất thời sốt ruột lái xe suốt đêm đến đây nhưng không thể tưởng tượng được người ta vừa thấy mình đã sợ đến òa khóc nức nở ngay hành lang, chẳng màng đến mặt mũi.
Trong ký ức của Lê Thư Dương, hiếm khi nào Kiều An để mình chật vật đến thế.
Hoàng tử bé rất cao quý, dù khóc nức nở cũng phải giữ hình tượng. Làm sao bây giờ anh lại có thể khóc một cách bất chấp như vậy được?
Nhưng kỳ lạ là tại sao người này khóc đến ngu người như thế mà hắn vẫn người ta thấy đáng thương?
Lê Thư Dương sợ hãi trước những giọt nước mắt bất ngờ của Kiều An, thậm chí hắn còn nghĩ rằng nếu họ không vào phòng thì những người khác sẽ kéo đến hành lang để hóng chuyện mất.
Kiều An không biết Lê Thư Dương đang nghĩ gì, anh đang hoàn toàn chìm trong suy nghĩ của chính mình. Sự kinh ngạc ban nãy đã rút hết can đảm của anh, Kiều An chỉ dám khóc thút thít, lẩm bẩm:
- Sao mình vẫn còn mơ thế này?
Kiều An đau lòng quá đỗi, đến mì cũng không cầm nổi, rơi trên đất từ bao giờ cũng không hay.
Lê Thư Dương bước tới nắm lấy cổ tay Kiều An, hắn nghe thấy anh đang rì rầm nói chuyện một mình.
- Mơ gì? - Lê tiên sinh không hiểu, chỉ có thể kéo Kiều An đến trước cửa - Mở cửa trước đã, được không?
Kiều An hoảng hốt, ngơ ngác mở cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ngo-nan-an/2432556/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.