Lê tiên sinh khiến Kiều An mơ một giấc mơ.
Trong mơ, anh được đặt trên một đám mây mềm mại, những tia sáng mặt trời nhẹ nhàng rơi trên người anh.
Kiều An đã từng có những giấc mơ như vậy không biết bao nhiêu lần, nhưng tiếc là những mảnh pha lê hạnh phúc ấy đã bị anh tự tay cầm búa đập vỡ tan tành.
Hôm nay anh dậy rất sớm, bầu trời bên ngoài còn chưa sáng, chỉ có một màu trắng xám nhàn nhạt.
Kiều An đã hết cơn buồn ngủ, anh ngồi dậy dựa vào đầu giường, nửa nằm trên giường.
Người bên cạnh vẫn đang ngủ say, đã nhiều năm Kiều An không được thấy dáng vẻ Lê Thư Dương say ngủ.
Lê Thư Dương vẫn thích vùi mình trong chăn bông như trước, đầu cũng bị trùm kín. Trước kia Kiều An cứ nhắc hắn mãi, còn bây giờ anh lại cảm thấy luyến tiếc. Anh thấy buồn cười nhưng lại không cười nổi, chỉ có thể lặng lẽ giúp Lê tiên sinh chỉnh chăn cho dễ thở hơn chút. Kiều An lặng lẽ nhìn Lê tiên sinh hồi lâu, cố gắng nhớ kĩ từng đường nét trên khuôn mặt người ấy, đếm đến từng sợi lông mi. Trời sáng lên từng chút một, ánh sáng nhẹ nhàng dừng trên gương mặt Lê Thư Dương, thật nhu hòa, ấm áp.
Kiều An bất chợt mỉm cười.
Lê tiên sinh là người tốt nhất, vì vậy hắn xứng đáng có được người tốt nhất và tình yêu tốt nhất, nhưng tiếc là Kiều An không xứng.
Kiều An cảm thấy mình thật sự quá đáng khinh, rõ ràng vẫn chưa quên được người này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ngo-nan-an/2432532/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.