Ta là con của kĩ nữ…
Điều này ta chưa từng kể với ai cả, đặc biệt là Cao Văn, không phải là ta không tin tưởng hắn, mà là ta cực kì căm ghét hắn đồng tình và thương hại.
Hồi nhỏ, ta cùng mẹ lênh đênh trên hoa thuyền. Mỗi đêm lại có một nam nhân xa lạ ôm lấy mẹ ta, ta thường nép tại mép thuyền nhìn vào bờ, thành Kì Châu sáng rực đèn, còn sáng hơn bất kì ngôi sao nào…
Không hiểu sao khi gặp Cao Văn, hắn lại khiến ta nhớ lại những thứ này. Hắn, tại Nghênh Hương lầu ngồi cách xa ta vài dãy bàn, mang tâm lý xem kịch vui mà nhìn ta đùa giỡn tiểu cô nương, còn hướng ta cười một cái. Ta lại nhớ ở thành Kì Châu mỗi khi ta và mẹ xuống phố, những đứa trẻ nhìn chúng ta chỉ trỏ cũng mang ánh mắt y sì như vậy, đầy rẫy tò mò cùng coi thường, ta và mẹ chỉ có thể cứ thế bước đi, cúi thấp mặt, mặc kệ những lời nhạo báng. Một đứa nhỏ cầm đá ném chúng ta, ta liền xông ra đánh hắn thành đầu heo, khi ta tỉnh táo lại, thì người bị ta đánh bầm dập ở dưới thân đã là tên nhóc Cao Văn rồi.
Ta cực kì ghét hắn, làn da yếu nhớt, cơ thể gày gò đào không ra một lạng thịt cùng cái bản mặt khinh khỉnh, lúc bào cũng như đang diễu cợt người khác. Bị ta đánh một trận thừa sống thiếu chết như vậy, hắn lại phát điên quấn lấy ta, cùng một bộ dáng khiến người chán ghét.
Bài bạc, phiêu kĩ, rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-mong/2571006/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.