Nguyên lai khi ta vừa đi Kỳ Châu thì Văn Thanh Dương cũng đến tìm ta. Hắn có hỏi ta đi đâu cũng chẳng ai biết, mà hỏi khi nào ta trở về cũng chẳng ai hay. Lại nói, trong mắt người của Cao phủ, Văn Thanh Dương cũng chỉ là một tên hồ bằng cẩu hữu của ta, một tên phá gia chi tử, không có tiền đồ không hơn không kém, mọi người không coi trọng ta, cũng hiển nhiên không coi trọng hắn. Mặc dù rất nể mặt tướng quân phủ, nhưng không khỏi đối xử với hắn có chút khinh mạn, thiếu đi một phần pha trà rót nước đối với khách nhân.
Ta đối với việc đó thập phần hài lòng. Nếu sau những chuyện hắn làm với ta mà hắn ở nhà ta vẫn được chào đón xởi lởi thì quả thật là một đả kích lớn.
Hắn ngày hôm qua ở trong phòng ta đợi cả một ngày mới trở về phủ, hôm nay lại đến tìm, ta thật không hiểu nổi người này có ý đồ gì. Thật may cho hắn là ta quyết định trở về sớm, cũng thật không may cho ta. Khi về đến nơi, Văn Thanh Dương đã đợi được một lúc lâu rồi, đôi chân mày đã nhíu chặt lại, con người này là như vậy, có điều gì không vừa lòng thì đều viết hết lên mặt. Lúc này, hắn đang nghịch chiếc nghiên mực bằng ngọc bích của ta, dù đã ném hết sách vở bút thước, nhưng vì tiếc thứ này đáng tiền mà ta đã cố tình giữ lại. Không hiểu sao lúc này có chút không vừa mắt.
“Văn thiếu gia đến đây là có chuyện gì?”
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-mong/2570986/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.