Chương trước
Chương sau
Tuyết Chiến không biết từ nơi nào chui ra, đến bên người Khanh Trần, tìm vị trí thoải mái nằm úp sấp xuống, Khanh Trần đưa tay vỗ về chơi đùa nó, trong lòng lại nghĩ tới máu của nó có thể làm thuốc trị dịch chứng. Bằng thân hình nho nhỏ này của Tuyết Chiến, có thể có cứu được bao nhiêu người, dịch chứng này chung quy không thể nói rõ là đã giải được, như trước vẫn làm nàng thấy phức tạp.

Không bao lâu, một tiểu cung nữ từ Sướng Xuân điện lại đây, bên ngoài nói với Hà Phong nói:“Tỷ tỷ đi Sướng Xuân điện đi, tứ gia ai cũng muốn tra hỏi, Vương tổng quản sai ta đến thay tỷ tỷ.”

Hà Phong đi vào thấy Khanh Trần lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi, đi ra nhỏ giọng dặn tiểu cung nữ:“Trong chốc lát nếu quận chúa tỉnh, để bụng hầu hạ, thuốc trên bàn còn chưa có uống, sợ lạnh ......” Lại bỗng nhiên nghe được Khanh Trần ở bên trong kêu lên:“Hà Phong, ngươi tiến vào.”

Hà Phong vội hỏi:“Nô tỳ đánh thức quận chúa.”

Khanh Trần nói:“Ta vốn cũng không ngủ. Ngươi đi Sướng Xuân điện gặp tứ gia, thỉnh hắn hồi Xuân các, nói ta có việc tìm hắn.”

“Nô tỳ xin đi.” Hà Phong đáp:“Quận chúa còn có gì phân phó?”

Khanh Trần lắc đầu:“Đi thôi, cứ làm như ta bảo là được.”

Hà Phong đáp ứng rời đi, Khanh Trần đứng dậy ngồi trước gương, cúi đầu chải mái tóc dài đến thăt lưng, chưa từng có nghĩ tới mình sẽ để tóc dài như vậy, từ nhiều nam nay, đều là một đầu tóc ngắn. “Ninh Văn Thanh” ba chữ, tựa hồ đã theo thói quen biến mất thành một giấc mộng, ở trong trí nhớ càng ngày càng xa xôi, ngẫu nhiên nhớ lại lại cảm thấy xa lạ vạn phần.

“Phát ngốc cái gì?” Đột nhiên bên tai vang lên thanh âm Dạ Thiên Lăng.

Khanh Trần lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu thấy trên mặt gương chiếu ra bóng dáng của hắn, thanh sam quang minh, mặc dù một bộ dáng nhàn dật, trong mắt lại lộ ra lợi hại chưa lui, quay đầu cười nói:“Lặng yên không một tiếng động, dọa người ta nhảy dựng lên.”

Dạ Thiên Lăng nhìn bát thuốc vẫn để nguyên trên bàn từ lúc mình rời đi, nhíu mày nói: “Như thế nào còn chưa uống thuốc? Lúc này đều đã lạnh rồi.”

Khanh Trần mỉm cười nói:“Đã quên.”

Dạ Thiên Lăng đưa tay luồn vào mái tóc nàng để ý một chút, sợi tóc chảy qua từng ngón tay hắn, ôn lạnh mềm mại, hắn cúi người nhìn Khanh Trần:“Là có chuyện muốn nói với ta?”

Khanh Trần cúi đầu suy nghĩ một lát, nói:“Tứ ca, chàng muốn nghiêm tra dịch bệnh Từ An cung?”

Dạ Thiên Lăng nói: “Việc này tới rất kỳ quái, há có thể không tra?”

Khanh Trần thở dài nói:“Chàng bảo bọn họ tan đi, thiếp đem ngọn nguồn sự tình nói cho chàng.”

Anh sáng trong mắt Dạ Thiên Lăng chợt lóe, đối diện với ánh mắt thanh tuyển của Khanh Trần, nặng nề lẳng lặng nhìn đây, âm thanh thấp thoáng điềm đạm tao nhã, làm người trong lòng nhất thời nhìn không thấu:“Nàng là nói, nàng biết ôn dịch này là như thế nào vào cung ?”

Khanh Trần gật đầu, Dạ Thiên Lăng phất áo ngồi xuống:“Nàng nói đi.”

Khanh Trần kể từ đêm Bích Dao đi Trí Xa điện cầu mình nói ra, đem tình hình ngày đó nhất nhất nói cho hắn, một chữ không dối gạt, không sơ hở. Dạ Thiên Lăng không nói được một lời, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt sâu không lường được, không giận mà uy, càng nghe càng tuấn nghiêm, đợi Khanh Trần nói xong, lạnh lùng nói: “Đây là tội tru di cửu tộc đấy.”

Khanh Trần im lặng nói: “Phụ thân Tử Viện chết sớm, một huynh trưởng chết ở chiến trường, còn một ấu đệ năm trước tự hành đầu quân Liêu Châu, trong nhà chỉ có một lão mẫu khóc mù hai mắt, dựa vào hàng xóm chăm sóc. Cha mẹ Đan Quỳnh đều mất, cửu tộc cũng chỉ còn lại Bích Dao là tỷ tỷ, muốn tru cũng đến già trẻ ốm yếu mấy người phụ nhân. Nhưng thật ra Phượng gia sợ là muốn vì thiếp mà lao đao.”

Dạ Thiên Lăng mi phong nhướng lên: “Nàng đây là thay các nàng cầu tình, hay là lấy nàng cùng Phượng gia chắn ta?”

Khanh Trần cười nhẹ: “Không phải cầu tình, sai lầm chính là sai lầm, Tứ ca nếu là muốn phạt cũng là phải làm.”

Dạ Thiên Lăng đứng dậy đứng ở phía trước cửa sổ một lát, hỏi:“Nàng đãsớm biết, vì sao lúc này mới nói?”

Khanh Trần thản nhiên nói:“Nếu là may mắn không tra, hoặc là đến tra là người khác, thiếp liền nghĩ cách thay các nàng giấu giếm. Nhưng nay người tra là chàng, thiếp cần gì để chàng lao sư động chúng tốn thời gian cố sức, kết quả vẫn là giống nhau, giấu giếm không được, không bằng báo cáo tình hình thực tế.”

Dạ Thiên Lăng quay đầu nhìn nàng:“Nàng vừa không nghĩ cầu tình, đó là cùng với các nàng cùng nhau lĩnh tội?”

Khanh Trần lắc đầu:“Thiếp không nghĩ lĩnh tội, tội này lĩnh không tốt. Tội khi quân ......” Nàng cười cười:“Thiếp lĩnh không nổi.”

“Lĩnh không nổi?” Trong thanh âm Dạ Thiên Lăng có tia tức giận:“Chuyện lớn như vậy còn dám làm, lúc này nói lĩnh không nổi?”

Khanh Trần buông tay, từng đoàn tóc rơi xuống, sắc mặt có chút trong suốt tái nhợt, đáy mắt trong suốt vô ngân. Nàng giúp tựa bàn đứng lên, lắc lắc người hắn: “Tứ ca, chàng trước đừng tức giận, việc này là thiếp lớn mật. Nhưng việc đã đến nước này, Cho dù giết Tử Viện các nàng cũng vẫn như vậy, Tử Viện hầu hạ Thái Hậu nhiều năm chưa bao giờ phạm sai lầm, không có công lao cũng có khổ lao, nàng lần này lén xuất cung, đơn giản là một mảnh hiếu tâm. Tỷ muội Bích Dao Đan Quỳnh cùng ta có loại tình cảm hoạn nạn, huống chi Đan Quỳnh mới là đứa nhỏ mười ba tuổi, ta cũng chỉ có thể hết sức cứu vãn, đơn giản nghĩ cứu nhiều thêm một mạng người thôi.”

Dạ Thiên Lăng thấy trên mặt nàng huyết sắc khôi phục, thân thể yếu đuối được bao trong quần áo trắng tinh, trong lòng lại tăng thêm vài phần đau lòng, không đành lòng phát tác với nàng, chỉ trầm giọng nói:“Còn nói không phải cầu tình?”

Khanh Trần khẽ cười nói:“Vậy liền xem như cầu tình đi, thỉnh Tứ ca để cho các nàng một con đường sống, cũng coi như tích thiện đức, Thái Hậu tâm địa nhân từ, sẽ không trách tội đâu.”

Dạ Thiên Lăng tuy rằng tính tình ác liệt mặt mũi lạnh lùng, nhưng không phải vô tình người, nghĩ đến Tử Viện các nàng gây chuyện, nhưng nếu nói lấy tội tru tộc xử lý, đó là Khanh Trần che trở, Đoan Hiếu Thái Hậu nơi đó cũng thương tâm một phen, trong lòng sớm có so đo. Chỉ là thấy Khanh Trần làm việc thật sự lớn mật, tại trong cung đi sai từng bước, đó là tội chết, muốn hù nàng thu liễm chút: “Cầu ta có tác dụng gì? Sự tình bực này, ai giấu giếm được?”

Khanh Trần đã sớm nhìn ra hắn sẽ không ngoan tay đi trừng phạt mấy người, trong lời nói tuy khắc nghiệt, nhưng Tử Viện các nàng một cái mệnh đã được bảo vệ. Tự trong lòng lấy ra thứ gì đó: “Thiếp vừa mới nghĩ đến một chuyện, chàng không ngại nghe một chút, cũng không uổng công chàng phiêu lưu một chuyến.” Mở ra là một bản danh sách, đúng là Loan Phi ngày ấy viết cho nàng: “Tứ ca xem qua người này đi, tổng quản nội vụ Chu Phụng là người của cửu hoàng tử, trong cung ngoài cung nhất định là truyền đi không ít tin tức, nếu có thể làm cho cửu hoàng tử mất đi cánh tay này, đúng là ‘Tái ông mất ngựa yên biết phi phúc.”

Dạ Thiên Lăng mày kiếm nhướng lên, ánh mắt lộ ra hứng thú, ý tứ hàm xúc:“Nàng còn cùng ta cò kè mặc cả đấy, cầu tình cũng không trắng trợn như vậy?”

Khanh Trần nầng mi mang theo tia cười như có như không: “Biết thời biết thế, cớ sao không làm? Thiếp mấy ngày nay xem xét, chuyện Từ An cung, có lẽ là có người truyền thứ gì đó tiến cung, lây dính dịch chứng cũng không chừng, sơ hở của phủ Nội vụ này không nhỏ.”

Dạ Thiên Lăng môi như đao tước gợi lên ý cười:“Không biết Chu Phụng này như thế nào làm được tổng quản.”

Khanh Trần đem danh sách gấp lại, đưa cho Dạ Thiên Lăng:“Chuyện này sợ là muốn làm phiền Tứ ca hảo hảo tra tra xét.”

Ý cười ở trên mặt Dạ Thiên Lăng càng ngày càng đậm, rốt cục hóa làm thanh âm cười trung sung sướng: “Nàng a, ta lúc này càng ngóng trông hoàng tổ mẫu sớm ngày bình phục.”

“Vì sao?” Khanh Trần hỏi.

Dạ Thiên Lăng cười, ở trước mặt nàng nói:“Ta muốn cầu hoàng tổ mẫu lại chỉ hôn một lần.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.