Vận mệnh chính là như vậy, thời điểm ta thân thể khỏe mạnh,mọi sự như ý, luôn không cho ta thanh thản hạnh phúc... Đây cũng là một loạikhảo nghiệm sao?
Tại đây cái trấn nhỏ không đáng nhắc tới này, chuyện của NamCung thiếu chủ cơ hồ đã nổi tiếng, mà trải qua không ngừng mà nghe sai đồn bậy,hiện tại từ bản cũ đã thành “Nam Cung thiếu chủ vui duyên mới nhưng không quênngười cũ, trái ôm phải ấp được lòng mỹ nhân”...
Vì thế, ta nâng đầu, khóc không ra nước mắt nhìn bà mai đãnửa tháng rồi không tới.
“... Ta đã nói mà, bọn người giang hồ này, làm việc cổ quái,chúng ta người bình thường sao có thể kết giao chứ. Ngươi xem xem, bộ dáng càlơ phất phơ của hắn, làm sao đáng giá để phó thác chung thân? Còn có Tần cônương kia, vẻ mặt hung tướng, cùng nàng chung chồng nhất định không tốt đâu.Vẫn là Thượng Thư công tử...”
Những lời này nếu để cho Tần Tố nghe được, không biết sẽ phátsinh chuyện khủng bố gì đâu! A, nghe nói khi ta lần đầu tiên nhìn thấy nàng, đãtrúng độc tên là “Tán hoa tán”, tên thật kì lạ...
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Khách Tùy mặt âm trầm điđến.
Rất ít gặp a...
Sau đó, Quân Lâm ôm đàn, đuổi theo vào. “Tùy ca ca...” Hảomột cái lê hoa mang vũ (khóc như mưa rơi trên hoa lê),thật sự là thấy thươngtiếc a...
“Quân Lâm?” Ta đi ra quầy, bỏ rơi bà mai, “Làm sao vậy? Khóccái gì?”
Quân Lâm hạ mắt, nước mắt trong suốt, “Là ta không tốt, chọcTùy ca ca tức giận...”
Hả? Dạy đàn mà thôi, như thế nào lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/19342/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.