Đôi khi, người đang đợi thì không đến, người không nên tới,thường thường sẽ xuất hiện trước mặt ngươi...
Khi vừa xuống lầu, liền thấy cô nương năm trước luận võ chọnrể ngồi ở bàn giữa, vẻ mặt tươi cười nhìn đông nhìn tây.
“A, thiếu tôn...” Nhìn đến ta xuống, nàng vui vẻ chào hỏi.
“Ách...” Ta phải nói gì đây?
“Thiếu tôn không nhớ sao? Ta là Viên Tàng U. Ngươi gọi ta U Uthì được rồi... lần trước ta giúp đỡ ngươi a...” Nàng đứng lên, thân thiết nắmtay của ta. Nàng lại nhìn nhìn khắp nơi, “Đúng rồi, Khách Lộ đại ca đâu?”
Nàng rốt cuộc có phát hiện hay không, có mười bảy mười támngười đang đề phòng nhìn nàng hả? Ta thực hoài nghi chỉ cần ta nhăn mặt chaumày, mọi người sẽ tấn công qua...
“Huynh ấy ở trên lầu...” Thật không biết sao ta lại trả lờinữa.
Nàng lập tức buông tay ta ra, “A, vậy à, ta đi chào hỏi!”
“Chờ đã...” Aiz, ta còn chưa nói xong mà, “Huynh ấy hiện đangchữa thương.”
“A?” Nàng vẻ mặt mất mát, “Vậy ta đợi lát nữa...” Nàng lạingồi xuống, tự rót một ly trà.
“Viên cô nương sao biết ta ở chỗ này?” Bất quá, cũng không kỳquái a, “Thánh Kiếm” hẳn là biết...
“À, Tiểu Tịch của ta dẫn ta đến.” Nàng cười nói.
Tiểu Tịch? Con hắc mã kia à? Lại nói tiếp, nó xác thực tựmình chạy... Còn có thể đi tìm chủ nhân, rất có linh tính nha...
“Đinh tỷ tỷ.” Khách Ức chạy xuống lầu, kéo ta, “Đi lên mộtchút!”
A? Aiz, đừng kéo a...
...
“Thật sao!” Khách Ức nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-khach-cu/1919736/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.