Binh sĩ xung quanh sợ bị ngựa đá trúng, có phần hơi tản ra.
Trong bao vây xuất hiện kẽ hở.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tông Thế Công thúc ngựa chạy như bay, đột phá vòng vây.
Chỉ nghe phía Trưởng Tôn Vô Kỵ hô to “Mau đuổi theo a”, một ít binh sĩ cũng cưỡi ngựa đuổi theo.
Hai tay ta chăm chú ôm thắt lưng Tông Thế Công, nhìn phía sau bụi bặm tung bay, hiển nhiên truy binh không ít.
“Vì sao không nói Võ Mị Nương vu oan cho ngươi!” Tối hôm qua xem ra tình chân ý thiết, không nghĩ tới lại….
Tông Thế Công không trả lời, chỉ là la lớn: “Thừa dịp hiện tại đi mau a!”
Ngựa phi rất nhanh, thanh âm gió thổi xung quanh nghe lên có chút rời rạc.
“Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Cái gì cấu kết Đột Quyết vân vân hiển nhiên đã ngoài dự liệu của chúng ta, hơn nữa xem ra Tông Thế Công sẽ không khai Võ Mị Nương ra.
“Ngươi đi sau đó ta trở về giải thích với hoàng thượng.”
“Không được!” Tình thế phát triển đã không có khả năng nắm giữ như trong dự liệu, trở lại quá nguy hiểm.
“Đừng nhiều lời! Đi mau!” Tông Thế Công quát.
Truy binh phía sau đích xác càng ngày càng gần.
Con ngựa này vốn nhỏ hơn các con ngựa khác, hiện tại lại lưng mang hai người, tốc độ bắt đầu chậm xuống.
Ta còn do dự cái gì? Nếu không đi, ngay cả mệnh nình cũng sẽ bị khiêng đi a.
Ta thân thủ vén lên tay áo, khởi động “Đồng hồ đeo tay”, đem kim đồng hồ mặt trên đẩy tới năm 2005 tháng X ngày O,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-huu-dong-nhan-mau-bat-tau-dam-my-lo/1632819/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.