: Cô ấy nói tôi trở nên vô tình
Tính cách của em ấy luôn bất định khó đoán như vậy, tôi cũng quen rồi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho em ấy.
Bỏ rơi tôi tại nơi đồng không mông quạnh như thế này, tôi thấy chắc chắn em ấy cố tình.
Một tiếng sau, tôi cũng gọi được xe, đi bộ một quãng đường dài trên giày cao gót khiến chân tôi có chút đau, sau khi báo địa chỉ hiện tại cả người tôi sụp xuống, không biết có phải do ngủ không đủ giấc hay không nhưng cơ thể tôi khá mệt mỏi.
Sắp đến được nơi cần đến, tôi đứng dưới lầu nhìn từng tầng từng tầng của tòa cao ốc, cuối cùng trong tầm mắt bị cận thị nhẹ của tôi cũng đã thấy quán trà Tiểu Nhu hẹn gặp, đi thang máy lên tầng, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cô ấy đang ngồi ở cạnh cửa sổ gần lối ra vào nhất, nhìn những thứ linh tinh trên bàn thì chắc hẳn cô ấy đang khá phiền não.
Cô ấy ngây người khi nhìn thấy tôi, sau đó vẫy tay chào hỏi, đứng dậy rồi chạy lại, cho tôi một cái ôm thật nồng thắm.
Nhưng hai tay tôi lơ lửng, có chút không phản ứng kịp được với sự nhiệt tình từ cô ấy.
Tiểu Nhu vốn luôn nhiệt tình như vậy, Cố Đồng cũng từng nói thế.
"A, vốn muốn giận cậu, nhưng vừa nhìn thấy cậu là hết muốn giận rồi, lâu rồi không gặp Cố Ninh, thật sự lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp..." Để cường điệu cái sự 'lâu rồi không gặp' nên cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hung/160118/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.