“Sao ngươi lại chạy tới đây? Không đi tìm nương ngươi hả?” Đường Tử Ngạo vòng tay ôm sát Hồng Y vào lòng.
“Nương đang chép kinh, ta sợ quấy việc của nàng, buổi chiều mới đến chơi.” Con mắt Hồng Y liếc ngang liếc dọc, thầm đánh giá những người xung quanh, hắn do dự một hồi lâu mới quay lại nhìn Đường Tử Ngạo, thanh âm lí nhí tội nghiệp: “Ta muốn ra ngoài cưỡi ngựa, được không?”
Giọng nói của hắn vẫn đượm vẻ non nớt của hài tử, mềm nhuyễn, như gạo nếp nấu thật nhừ, lại thêm cố tình cường điệu ý ủy khuất, thành ra đám người hai bên đều không nhịn được quay lại nhìn hắn, mấy người bọn họ đều biết ẩn tình sự việc, đối với hài tử này tự nhiên có vài phần đồng tình cùng thương cảm, thấy Đường Tử Ngạo kiên quyết trả lời: “Không được.”, có hai người đã nóng ruột muốn cầu tình cho hắn.
Hồng Y lại năn nỉ tiếp: “Ta chỉ cưỡi một lát thôi, cưỡi con ngựa nhỏ lần trước là được, ta hứa sẽ nghe lời, đúng một vòng thôi mà~”
“Không được.” Đường Tử Ngạo lo lắng hắn đi một mình, cư nhiên cự tuyệt rất thẳng thắn.
Hồng Y thất vọng cúi đầu, hai tay xuôi xị, rầu rĩ “nga~” một tiếng, ngồi yên trên người hắn, không dùng dằng thêm nữa.
Một nam tử vốn tính phóng khoáng đứng bên cạnh – Thạch Lỗi, nhìn một hồi đã nhịn không được, chính hắn cũng là phụ thân một hài tử tám tuổi, thành ra càng dễ mềm lòng, lên tiếng cầu tình cho Hồng Y: “Môn chủ, để hắn đi đi, nam hài nên ra ngoài chơi nhiều một chút, ở mãi trong phòng buồn chán cũng không tốt, ngươi nếu không có thời gian, để ta dẫn hắn đi cũng được.”
Đường Tử Ngạo cảm thấy thân thể Hồng Y ngồi trong lòng mình chợt khẽ giật giật, lập tức ôm chặt hắn, ngẩng lên, nheo mắt nhìn Thạch Lỗi.
Hắn không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn chăm chăm, mấy người đứng quanh Thạch Lỗi đều nhất tề lẳng lặng lùi lại vài bước, thoáng cái đã chỉ còn mình hắn đứng ngơ ngáo đằng trước, Thạch Lỗi xoay tả xoay hữu một hồi, ơ ô mấy tiếng rồi vội gượng cười: “Ta nói đùa thôi, hài tử hiện giờ quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi a.”
“Từ chối đi, vụ kia ấy.” Đường Tử Ngạo đưa lại tập tư liệu cho Thường Văn.
“Dạ, vậy chúng ta…”
“Ừm, giải tán, việc ai nấy làm.”
Thường Văn là người cuối cùng đi ra, cũng đóng luôn cửa ngoài lại.
Hồng Y vẫn cúi đầu không hé răng, bộ dạng rõ ràng đang giận lẫy, hai má phồng phồng, miệng hứ một tiếng, cố ý làm cho thật vang, Đường Tử Ngạo vỗ vỗ lưng hắn, thấp giọng nói: “Chiều nay, ta đưa ngươi đi.”
“Thật không?” Hồng Y lập tức phù cục tức trong miệng, hớn hở ngẩng đầu lên.
“Ừm.”
“Hảo, vậy nhanh nhanh đi ăn cơm trưa na, ta đói bụng~” Hồng Y quả thực rất vội vàng, quanh quẩn trong phòng mấy ngày, ngoài thỉnh thoảng đến tìm mẫu thân chơi một hồi, còn lại toàn là ngồi không, hắn cũng chẳng biết phải làm gì, ngày nào cũng in như ngày nào.
Ăn quýnh quáng xong bát cơm, Hồng Y nôn nóng nhìn Đường Tử Ngạo chậm rãi bưng bát, chậm rãi gắp thức ăn trên bàn, lại chậm rãi và vào miệng, trong bụng hắn đến sốt ruột, chỉ hận không thể nhào tới ăn sạch sẽ giùm hắn. Rốt cuộc nhịn mãi không được, hắn đứng bật dậy: “Ngươi na~ ăn nhanh nhanh một chút đi!”
“Giờ vừa ăn xong chưa đi được, phải nghỉ ngơi một canh giờ, đi ngủ đi, hôm nay dậy sớm rồi.”
“Ngươi nói chiều được đi na~” Hồng Y cự lại.
“Giờ là trưa.”
“Ăn cơm trưa xong là chiều rồi.”
“Một canh giờ nữa mới đi.”
“Ngươi nói không đúng!”
“…”
Bất luận Hồng Y cãi cố chừng nào, chỉ cần Đường Tử Ngạo không đưa hắn ra ngoài, một mình hắn vẫn không thể đi được.
Miệng phì phì giậm chân giậm cẳng tại chỗ mấy vòng, rốt cuộc hắn cũng phải leo lên giường, kéo chăn trùm kín đầu, chui bên trong tiếp tục hậm hực.
Không biết qua bao lâu, rồi cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Đường Tử Ngạo khẽ lật một góc chăn, kéo xuống một chút, để cái đầu hắn lộ ra, không khí tràn vào cho dễ hô hấp. Nhìn gương mặt nhỏ bé đỏ ửng đang ngủ say sưa, đôi con ngươi sâu thẳm của Đường Tử Ngạo như ngâm trầm trong làn nước, nhu hòa mà thoáng phiếm tiếu ý. Hài tử này đối với hắn càng ngày càng ưa “làm càn”, như thể trở về thời kỳ trẻ nít, công phu làm nũng mè nheo tuy chưa phải tinh thông, nhưng xem bộ cũng thành thục đến ba, bốn phần rồi.
Đường Tử Ngạo từ nhỏ chỉ chuyên tâm luyện võ, đừng nói là làm nũng với phụ mẫu, thi thoảng ý ỷ lại cũng chưa từng có, sau này Hồng Y bị bắt đi, hài tử thứ hai là Thiên Tường tính tình cũng giống hắn khi còn nhỏ, giữa phụ tử hai người ngoại trừ dạy công phu và hỏi han lẫn nhau ít câu, cơ bản không còn cử chỉ nào thân mật hơn nữa.
Chỉ riêng hài tử này, ra đời từ khi Đường Tử Ngạo còn đương tuổi thiếu niên, tự nhiên đối với hắn cũng có vài phần quan tâm, lại thêm ngày ấy vì chính mình năng lực kém cỏi mà để hắn chịu khổ mười một năm, nên trong lòng Đường Tử Ngạo luôn tràn đầy hổ thẹn, chỉ có thể dốc hết tâm tư yêu thương cưng chiều hắn, bảo hộ hắn. Không hề cầu hắn học hành thành danh, thậm chí cũng chẳng cầu hắn thành gia lập nghiệp, chỉ mong hắn được bình an, khỏe mạnh, hài lòng trưởng thành.
Đường Tử Ngạo thực nghĩ… khoảng trống bao năm nay trong lòng mình, từ khi hài tử này trở về dường như đang từng chút từng chút được lấp đầy.
Khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé non mịn của hắn, cơ thể gầy nhỏ quá mức khiến hắn nhiều khi cảm giác Hồng Y vẫn chỉ là một hài tử, còn cần ôm vào lòng, nâng niu trong lòng bàn tay, còn có thể tùy thời tùy chỗ mè nheo làm nũng.
Ngẩng đầu nhìn ngoài trời, Đường Tử Ngạo vỗ vỗ má Hồng Y: “Dậy đi.”
“Na~?” Hồng Y hé hé một con mắt rồi nhắm tịt lại.
“Không đi cưỡi ngựa hả?”
“Na, đi!” Hiệu quả hơn khăn mặt lạnh rất nhiều, Hồng Y vội vàng xốc chăn ngồi dậy, nhảy xuống giường tự xỏ giày.
Lần này Đường Tử Ngạo không để hắn cưỡi lâu quá, chỉ phi hai vòng đã bế Hồng Y còn đang phụng phịu xuống, nắm tay hắn cùng về phòng.
***
Hơn một tháng trôi qua, ngoại trừ mấy ngày đầu còn chút do dự, từ sau đó Đường Tử Ngạo cũng tự nhiên cùng ngủ với Hồng Y, hắn nguyên bản còn tưởng hài tử này ban đêm ngủ không ngon, thường nằm mơ ác mộng nên muốn có người ngủ cùng, vậy mà qua một thời gian dài chưa từng thấy hắn có động tĩnh gì khi ngủ, trái lại còn nằm rất an tĩnh, tay nắm vạt áo hắn, cuộn tròn thân mình rúc vào lòng hắn, ngủ thật ngon lành.
Buổi tối tắm rửa xong, Đường Tử Ngạo xốc chăn vào nằm, Hồng Y lập tức nhích sang chui vào lòng hắn, nắm vạt áo hắn.
Hôm nay không vội tắt nến, Đường Tử Ngạo suy tư một hồi, chợt hỏi: “Gia Gia có việc gì muốn làm không? Hay có muốn học gì không?”
Hồng Y ngẩng đầu lên, duỗi duỗi cánh tay, có chút nghi hoặc trả lời: “Không biết… ta biết khiêu vũ, đánh đàn.”
Hai việc ấy, cũng không phải nghề sinh nhai, Đường Tử Ngạo kéo hắn lại, hỏi tiếp: “Vậy có muốn hảo hảo học hành, sau này lập công danh không?”
Hồng Y lắc đầu, không có hứng thú.
“Vậy buôn bán? Tính toán sổ sách?”
Lại lắc đầu.
“Y thuật? Độc thuật?”
Hồng Y nghịch mấy lọn tóc của Đường Tử Ngạo xõa bên tay hắn, chỉ mải mê xoắn xoắn tết tết, không nói gì.
“Khiêu vũ, đánh đàn khi nhàn hạ khả dĩ để tiêu khiển, ngươi cũng nên học thêm chút gì đó. Ngày nào cũng ở đây một mình, không buồn chán sao?”
Hồng Y nghe đến đó, cuối cùng cũng không muốn né tránh nữa, cúi đầu nghĩ ngợi, một tháng qua, hắn không cần giống như trước từ sáng đến tối học cùng các sư phó, mấy ngày đầu cũng thấy thanh nhàn thoải mái, nhưng miết cả tháng cứ vậy mãi, thực tình cũng quá mức đơn điệu.
“Ta muốn nghĩ đã, có được không?” Hồng Y hỏi.
“Hảo, có thể đi hỏi nương ngươi một chút cũng được.” Đường Tử Ngạo yên lòng, thoáng cái đã tắt nến, kéo chăn lại cho hắn rồi nghiêng người nằm ngủ.
Sáng sớm, còn đang mơ mơ màng màng, Hồng Y như nghe được tiếng Đường Tử Ngạo kề bên tai hắn nói vài câu gì đó, hắn nghĩ chắc là giục mình rời giường, miễn cưỡng ậm ừ mấy tiếng, lại tiếp tục vùi đầu ngủ.
Đợi đến khi hắn ngủ no mắt tỉnh dậy mới phát hiện ngày đã lên cao, không khéo gần trưa mất rồi, mà cư nhiên không thấy Đường Tử Ngạo gọi hắn vào rừng trúc tản bộ, Hồng Y ấm ức xốc chăn lên, tự mặc y phục rồi chạy ra khỏi phòng.
Tiểu viện bọn họ ở cũng khá sâu, Đường Tử Ngạo lại không thích có người thường vào quấy rầy, bởi vậy nơi này hầu như lúc nào cũng vắng vẻ, ít người lui tới. Hồng Y vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy một thị vệ cao lớn đứng ngay bên ngoài, thấy Hồng Y, hắn gật đầu chào một câu rồi chìa ra thanh bội kiếm đang cầm trong tay: “Tiểu thiếu gia, môn chủ có chút việc quan trọng phải xuất môn, đại khái mất khoảng ba ngày mới trở về được, hắn nói nhờ ngươi bảo quản thanh bội kiếm của hắn, ngoài ra ở nhà hảo hảo nghe lời phu nhân. Hắn sẽ cố gắng trở về sớm.”
“Đi đâu?” Hồng Y ngơ ngác hỏi.
“Đi ra ngoài xử lý vài việc.” Thị vệ cũng không đáp rõ.
“Đi đâu?! Ta cũng muốn đi!” Hồng Y bắt đầu phản ứng, trên mặt hiện rõ nét kinh hoàng, nắm ống tay áo người nọ kéo đi.
“Nhưng…”
“Tiểu Gia, quay lại đây.” Thanh âm ôn nhuyễn vang lên sau lưng hắn, là Tiết Uyển Nghi đang bưng bát thuốc đi tới.
Người thị vệ ngẩng đầu, vừa vặn gặp ánh mắt Tiết Uyển Nghi, hắn vội vã cúi đầu bỏ đi.
“Ta cũng muốn đi…” Hồng Y hoảng hốt đến hai mắt đỏ hồng, quay người chực chạy theo người nọ.
“Tiểu Gia, lại đây, uống bát thuốc đã.” Tiết Uyển Nghi sải bước chắn trước mặt hắn, ngăn hắn lại.
“Nương, hắn đi rồi… ư hư hư…” Hồng Y rốt cuộc nhịn không được, tựa như con thú con bị vứt bỏ, khóc òa lên.
Tiết Uyển Nghi kéo hắn lại, giơ tay quệt nước mắt cho hắn, ôn nhu nói: “Nào, chúng ta vào phòng đã, để nương nói ngươi nghe.”
Thị vệ kia đã sớm không còn bóng dáng, mà Hồng Y cũng chẳng biết Đường Tử Ngạo đi đâu, chỉ còn cách theo chân Tiết Uyển Nghi trở về phòng.
“Nào, ngồi xuống.” Tiết Uyển Nghi đặt bát thuốc xuống, kéo Hồng Y ngồi xuống giường: “Có phải cha ngươi chưa nói với ngươi một tiếng đã đi rồi không?”
“Dạ, hắn đi rồi.” Hồng Y ôm thanh bội kiếm Đường Tử Ngạo bảo thị vệ kia để lại, hai con mắt thất thần mở lớn, chong chong nhìn phía trước mà rơi lệ.
“Đứa ngốc này, khóc cái gì, cha ngươi là sợ ngươi ngủ không no giấc mới không nói với ngươi, hắn sẽ trở về rất mau thôi, ngươi xem, hắn sợ ngươi lo lắng, không phải đã để lại bội kiếm hắn yêu thích nhất làm bằng hay sao? Hắn vốn luôn luôn kiếm không rời thân, nói không chừng, nội ngày hôm nay hắn đã trở về rồi. Đến lúc đó nếu hắn thấy ngươi không uống thuốc cho đủ, lại phải buồn lòng.”
Hồng Y nào có nghe lời nàng khuyên nhủ, chỉ mải lo khóc, ủy khuất đến ghê gớm, nức nở chưa hết đã thêm nấc nghẹn, hắn cắn chặt môi dưới, vô luận thế nào cũng không chịu uống thuốc.
“Nương cũng sẽ buồn lòng a, nào, Tiểu Gia, uống thuốc nào.”
“Hắn đi rồi…” Hồng Y thủy chung chỉ lẩm nhẩm một câu này, đầu cúi gằm, nước mắt lã chã như hạt châu không ngừng nhỏ xuống đất.
Trong lòng Tiết Uyển Nghi đột nhiên dấy lên một cảm giác kỳ dị, tựa hồ cảm nhận được điều gì không đúng, nhưng nhất thời không sao cắt nghĩa được, lại nhìn hài tử đang mười phần ủy khuất trước mặt, nàng càng thêm rối ruột: “Tiểu Gia, cha ngươi rất mau sẽ trở về, ngươi thế này hắn sẽ không vui đâu. Nào, ngoan, uống thuốc.”
“Ưm…” Hồng Y lắc đầu, mím chặt môi, ôm ghì lấy thanh kiếm, thân thể run rẩy không ngừng.
“Tiểu Gia, ngoan, nghe lời nương được không, nương xin ngươi, uống thuốc đi nào? Thứ thuốc này không thể để gián đoạn được…”
Hồng Y còn đang nghẹn ngào, chợt nhận ra một giọt nước mắt không phải của hắn rớt xuống mu bàn tay, hai con mắt mụ mị sương gượng ngẩng lên, rốt cuộc cũng nhận lấy bát thuốc, uống mấy ngụm cho hết, không đợi Tiết Uyển Nghi cho hắn mứt táo đã vội vã ôm thanh bội kiếm của Đường Tử Ngạo chạy vụt khỏi phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]