“Gia Gia.” Tiết Uyển Nghi hai mắt mờ lệ, run run vươn tay chạm tới lưng Hồng Y.
Hồng Y ngồi trong lòng Đường Tử Ngạo, đã không còn hoảng sợ như ban nãy, quay đầu lại nhìn nàng, có chút nghi hoặc về cách nàng vừa gọi hắn.
“Đây là mẫu thân ngươi.” Đường Tử Ngạo trầm giọng nói, xoa xoa lưng hắn, định gỡ vòng ôm trên cổ để đặt hắn xuống giường. Hồng Y vừa nhận thấy ý đồ của hắn, vội vàng cố sức ôm chặt, ghì lấy vai hắn, không chịu buông ra.
“Nương?”
“Phải rồi.” Tiết Uyển Nghi gạt lệ, môi hé nụ cười, tựa như từng chơi đùa với đứa bé sơ sinh ngày nào, nàng chìa tay ra trước mắt hắn, chờ hắn nắm lấy.
Hồng Y hiểu từ “Nương” kia ý chỉ ai, nhưng hắn không rõ hàm nghĩa trong ấy lắm, từ nhỏ đến giờ không gian hắn sinh hoạt chỉ vỏn vẹn một mảnh đất quây tường vuông vức nọ, những việc biết được đều nhờ đọc trong sách vở hoặc được Tô Giới truyền thụ… giờ hắn vẫn ngoái đầu lại nhìn phụ nhân trông có mấy phần tương tự với mình, ngần ngừ mấp máy môi, nhưng không hề lên tiếng.
“Ngươi… sao lại mặc y phục kỳ quái như vậy?” Nhìn phụ nhân kia có vẻ thương tâm rồi thất vọng cúi xuống, nước mắt không ngừng tuôn rơi, Hồng Y cũng thấy trong lòng có chút khổ sở, vội mở miệng hỏi bừa.
Tiết Uyển Nghi không hề giống như những nữ tử hắn từng gặp qua, những người kia đều mặc trù y hoa lệ mỹ miều, trên mặt trát một lớp son phấn dày sặc sỡ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hong-y/2099497/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.