“Lý Nhị ca, ngươi sao rồi?” Hồng Y không nhìn người kia, vội vã nhào về phía Lý Nhị.
“Đi mau đi.” Lý Nhị vừa kịch liệt ho khan vừa xua tay đuổi hai hài tử đi.
Hậu viện vốn cách tiền viện một quãng xa, thường thường không mấy khi có người ngoài lui tới, giờ người kia đích thị là nhân sĩ giang hồ, có chút công phu quyền cước, lúc này hắn ta lại đang say, ai biết sẽ làm ra chuyện gì. Lý Nhị chỉ nghĩ chính mình bị thương một chút cũng không sao, nhưng hai hài tử kia không thể để hắn ta đụng chạm được.
“Nhưng ngươi…” Hồng Y nhíu mày, dưới ánh trăng, bộ dạng Lý Nhị thực sự rất thê thảm, khóe miệng thâm đen, lỗ mũi đổ máu, quần áo trên người chỗ nào cũng bị giẫm đạp tới xộc xệch nhàu nhĩ.
“Ta không sao, ngươi mau cùng Lưu Ly đi đi a.” Lý Nhị nóng nảy lớn tiếng rống lên.
“Đi đâu hả? Qua đây, để đại gia xem các ngươi một cái nào, làm sao ở trong lâu chưa gặp qua các ngươi a?” Người nọ hai mắt lấp lóe sáng, hết nhìn Hồng Y lại nhìn Lưu Ly rồi loạng choạng tiến về phía hai hài tử.
“Đi mau, đi đi mau, chạy lên phía tiền viện đi.” Lý Nhị liều mạng quờ quào hai tay, bốc đất ném về phía người nọ: “Hắn sẽ không đánh ta nữa đâu, chỉ cần các ngươi chạy được lên tiền viện, gọi người tới bắt hắn là ta sẽ an toàn thôi.” Lý Nhị xem bộ dạng hai người bọn chúng có vẻ do dự, vô luận thế nào cũng không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hong-y/2099492/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.