Thanh âm này… 
Luyện Vô Thương đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy dưới liễu rủ bên hồ không biết từ bao giờ có một người đứng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại đỏ như máu, chính là Lăng Liệt. Hắn chậm rãi lại gần, ánh mắt thuỷ chung không rời khỏi người Luyện Vô Thương. 
“Lăng Liệt… Sao ngươi lại ở đây?” 
Lăng Liệt nhún nhún vai, cười lạnh: “Sao? Chỉ cho phép ngươi cùng nhị công tử Nhâm gia ở chỗ này ngâm phong lộng nguyệt, khanh khanh ta ta, chứ không cho phép người khác đến sao?” 
“Ngâm phong lộng nguyệt” vẫn không sao, “khanh khanh ta ta” này thì thực chối tai, mặt Luyện Vô Thương biến sắc, quát lên: “Lăng Liệt, ngươi nói bậy bạ gì đó!” 
Lăng Liệt phớt lờ y, ung dung cầm ngọc tiêu trong tay y, tấm tắc khen ngợi: “Hảo tiêu nha hảo tiêu, suy cho cùng vẫn là Trung Nguyên đệ nhất đại bảo gì đó, so với thứ tiểu tử ta mua mấy lượng bạc quý báu hơn nhiều. Ngươi còn chưa đem thứ nát vụn kia ném đi, còn lưu lại làm gì, không chê chướng mắt sao?” Nói xong, vươn tay đoạt hai đoạn tiêu kia. 
Luyện Vô Thương không biết hắn muốn làm gì, cũng không dám cứ vậy giao cho hắn, khuỷu tay động một cái, đem tiêu chuyển sang bên phải, tay còn lại điểm hổ khẩu (gan bàn tay) của hắn. 
Lăng Liệt thấy thế, lật tay, biến trảo (chụp, bắt) thành tước (gọt),bổ về phía cổ tay Luyện Vô Thương. 
Hai người sử dụng đều là tiểu cầm nã thủ công phu cơ bản nhất của Hạo Thiên Môn, ngày thường sách chiêu quá chiêu (phá chiêu, so chiêu) không biết mấy trăm lần, thường vừa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hoa-am/36266/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.