Ngày kế, Lăng Liệt dựa theo những gì Luyện Vô Thương biểu diễn để luyện tập kiếm pháp, quả nhiên rất có tiến bộ. Sau đó mỗi đêm, nó đều canh giữ ở gốc cây trong rừng học trộm võ công. Nói cũng kỳ quái, mỗi lần Luyện Vô Thương luyện kiếm, đều niệm kiếm quyết, vừa khéo có thể giúp Lăng Liệt lý giải kiếm ý. 
Thỉnh thoảng Lăng Liệt cũng nghĩ, chẳng lẽ y đã phát hiện? Thế nhưng ban ngày quan sát, vẻ mặt Luyện Vô Thương chưa từng khác thường, đối với nó thuỷ chung lạnh lùng thản nhiên, không tận lực xa lánh, cũng không thân cận. Lăng Liệt đành phải an ủi chính mình, nói không chừng người này có tật xấu như vậy, thích vừa đọc khẩu quyết vừa luyện kiếm, cái này gọi là “quái nhân hữu quái phích” (quái nhân có sở thích kỳ quái). 
Đêm nay, Lăng Liệt theo thường lệ nhìn lén, bộ Khai dương kiếm pháp kia nó đã luyện thuần thục, mà lần này Luyện Vô Thương thi triển cũng đổi thành Tảo diệp kiếm pháp. Thấy chỗ tinh diệu, tay Lăng Liệt cũng không tự chủ được theo sát kiếm chiêu khoa chân múa tay, mu bàn tay không biết đụng phải cái gì, hơi hơi đau. 
Nó hướng về phía cành cây kia nhìn lướt qua, sợ đến hồn phi phách tán, kinh hô một tiếng. 
“Rắn! Rắn! Ta bị rắn cắn!” 
Luống cuống tay chân nhặt lấy một viên đá, khiến con mãng xà treo trên cành cây sợ quá chạy mất, nhìn lại tay mình, đã sưng phù một cục. Nó biết rõ đây là bị trúng độc, vừa nôn nóng lại vừa sợ hãi, nước mắt cũng ứa ra. 
“Đừng nhúc nhích!” Luyện Vô Thương đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hoa-am/36262/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.