(销魂蛊)
Trăng sáng chiếu ánh bạc lên biển hoa, bên ngoài ngự hoa viên thoang thoảng một vòng hương thơm ngát. Giống như một chén rượu ngon phả ra không gian hơi thở say đắm lòng người, chấm phá vào cảnh vật càng như thơ như mộng. Thi thoảng một cơn gió nhẹ ve vuốt qua mặt nước hồ nhẹ như cánh bướm đậu trên bông khiến mặt nước nở thành những đóa hoa, lăn tăn ánh bạc khiến diễm cảnh phản chiếu lấp loáng lay động.
« Ư… ư…», nhũ đế bị khuynh đảo, lãnh liệt kích thích khiến Tô Ngọc Lăng chẳng thể làm gì khác ngoài giãy giụa thắt lưng muốn giải phóng cảm xúc hỗn tạp của khoái cảm cùng xấu hổ tràn ngập trong đầu. Hẳn là lúc này y nên xấu hổ, hẳn là nên kháng cự, hẳn là nên…
« Quả nhiên, mỹ nhân của ta dưới ánh trăng muốn say rượu nho Tây Vực cống tiến a… ha ha! » Tiếng cười sảng khoái pha lẫn tàn nhẫn của Thái tử Lưu Sắt phá tan chút lý trí còn sót lại của Tô Ngọc Lăng, y chỉ còn cảm giác được từng vệt nước lạnh lẽo vừa được tưới vẩy lên ngực mình đang chậm rãi lăn tròn ngoằn nghèo trên lớp da nhạy cảm. Làn gió đêm phẩy qua càng làm tăng xúc cảm khiến y buộc chớp mở rèm mi, cặp môi đỏ mọng ướt át hé ra tiếng kêu ậm ừ có sức tàn phá dữ dội, có thể làm cho huyết mạch người ta căng mạnh, giống như tiếng rên mĩ miều trước khi phóng xuất: « Ư… a… »
Mày kiếm cao gầy, tuấn nhan bình tĩnh, Lưu Hạ thu hồi ánh mắt tham lam đang say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-hoa-am-tieu/33895/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.