“Bây giờ mình đi đâu sao? Cũng đã trễ rồi?”
Lý Lạc mặc váy hoa trắng dáng dài ngồi ở trên xe, đưa mắt nhìn sang Yến Vũ ngồi bên cạnh. Hắn vừa vào, liền theo thói quen quay người thắt dây an toàn cho cô trước.
“Trước khi bắt đầu những việc quan trọng sắp tới, anh muốn cùng em có nhiều thời gian bên nhau hơn”
Hắn hôn lên môi cô, sau đó khởi động xe rồi rời khỏi Thần Doanh vào lúc 9 giờ tối.
Ở Quảng Châu không khó để tìm ra được một bãi biển đẹp, vì nơi đây là nơi có số lượng vận tải và giao thông đường thủy khá phổ biến.
Xe băng băng trên đường đèo, hai bên là hai dãy đèn đường sáng rực, không khí về đêm cực mát mẻ và dễ chịu.
Yến Vũ đưa tay ấn nút, mui xe từ từ mở ra tạo thành kiểu xe mui trần có thể đón gió tự nhiên nhất.
Lý Lạc không nhớ rằng hắn có chiếc xe này, chỉ biết rằng trước mắt cực kỳ vui và thích thú.
“Mát quá!”
Cô đưa hai tay lên cao, cảm nhận được mùi gió biển từ xa thổi tới luồng vào kẽ tay mình, đi vào từng sợi tóc. Hắn thích nhìn cô như thế, vô tư không phải nghĩ suy, trên môi chỉ có nụ cười, trong lòng chỉ cần có mỗi mình hắn.
Đến khi nghe được tiếng sóng biển hòa cùng tiếng gió, Lý Lạc lại được thêm một phen bất ngờ mà nhìn Yến Vũ.
“Là biển?”
Hắn gật đầu, cong môi cười nói.
“Đúng rồi! Là biển!”
Nhìn sang người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3728785/chuong-44.html