Một tháng sau.
Ban đầu cứ nghĩ không bắn trúng chỗ hiểm thì sẽ rút ngắn thời gian dưỡng thương. Không ngờ, trước đó cơ thể của Yến Vũ cũng có một phần suy nhược, vết thương mãi không chịu lành.
Sau một tháng ở mãi trong bệnh viện, cuối cùng Yến Vũ cũng có thể xuất viện về lại Thần Doanh.
Thời gian rồi, Vu Kỳ vừa phải ở Macau tiếp quản Angel, vừa phải về Quảng Châu để điều động lực lượng.
Thân tín của mình làm việc vất vả như vậy, Yến Vũ đương nhiên cũng rất xót, lập tức gọi cậu từ Macau trở về sau khi vừa xuất viện.
"Thời gian qua vất vả cho cậu rồi!"
"Góp chút công sức để giúp đỡ cho ông chủ, cũng là việc mà tôi nên làm."
Yến Vũ nhìn Vu Kỳ rồi lắc đầu, cười một tiếng.
"Cậu đấy! Bao nhiêu năm rồi vẫn khô khan như vậy. Chuyện trong ngoài Thần Doanh thì có thể quản được rồi, nhưng còn chuyện tình cảm cá nhân thì sao đây?"
Cậu vừa cẩm ly trà lên đưa ngang miệng thì ngưng lại, hạ thấp xuống mà nhìn hắn.
"Ông chủ vừa nói gì ạ?"
Đối với việc tìm được một tri kỷ như Vu Kỳ, hắn vô cùng trân trọng. Đời này dài như vậy, chuyện gì hẳn cũng đã từng trải qua. Hắn của bây giờ không sợ đối đầu với chính tà, thiện ác, chỉ sợ những người hẳn xem trọng không còn.
Thời gian Vu Kỳ ở Thần Doanh cống hiến nhiều thứ như vậy, cùng hắn vào sinh ra tử khiến hắn thật sự biết ơn.
Bây giờ, bên cạnh hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3714629/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.