Yến Vũ nhìn Lý Lạc, khoé môi hơi nhếch lên, có chút cứng nhắc mà hỏi ngược lại.
“Em hỏi để làm gì?
“Tôi tò mò muốn biết, cảm giác có gia đình bên cạnh là như thế nào thôi!”
Cô nói rồi gác cằm mình lên cái gối vuông thêu hoa nổi màu trắng ngà. Gương mặt trong trẻo, đôi mắt đượm buồn hơi nghiêng nghiêng nhìn hắn.
Cảm giác có gia đình là thế nào sao?
Đối với hắn, đã từng rất tuyệt vời, cũng đã từng rất kinh khủng.
Yến Vũ đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm lên mái tóc của Lý Lạc. Cảm giác mềm mại khiến hắn hơi khựng lại một chút, rồi muốn đắm chìm vào nó. Thật an toàn, không cần đề phòng cảnh giác, không cần tỏ ra kiêu ngạo.
“Tiếc thật! Em hỏi sai người rồi!”
Cô ngước nhìn hắn, cánh tay hắn lúc này vẫn đang đặt trên tóc của cô.
“Anh cũng giống tôi sao?”
“Có thể nói như vậy!”
Hắn vuốt ve mái tóc mềm của Lý Lạc, càng vuốt lại càng cảm thấy tâm hồn được an ủi, mềm mại tận xương.
Cô chớp mi mắt, không hiểu sao lại nhìn ra được sau đôi mắt lạnh lẽo kia mang đầy tâm sự.
“Phải trưởng thành khi mà bên cạnh không có ai, chắc là vất vả lắm!”
Yến Vũ ngưng lại, khoé môi muốn nhếch lên nhưng không tài nào cử động nổi.
Thật!
Quả thật rất vất vả!
Không chỉ dừng lại như thế, mà còn tủi thân, tủi nhục, đau đớn, thậm chí muốn từ bỏ và rời xa cõi đời.
Đã nhiều lần Yến Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-em-lam-loan/3714619/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.