Roi da quất lên lưng hắn, hằn lên những vết máu sắc nhọn.
Tô Vân Thanh đã ăn mười mấy roi, đầu óc bởi vì đau đớn mà thanh tỉnh, liền theo phản ứng đứng dậy, cậu có chút lung lay sắp ngã xuống.
Cậu không có thói quen cởi trần, vì thế trước tiên liền cầm lấy áo sơ mi trắng bên cạnh tùy tiện phủ lên người, sau đó giương mắt nhìn người đàn ông lớn tuổi đứng bên cạnh.
Người đàn ông đang cầm trong tay một chiếc roi da thật dài, khóe mắt nhịn không được mà nheo lại, thanh âm đã có chút run vì tức giận, "Mày có biết tầm quan trọng của việc lấy tủy này không, cho dù mày là đứa con hoang không có nhân phẩm, cũng là từ bụng tao chui ra, Trình gia không chứa chấp hạng người vong ân bội nghĩa, tiểu thiếu gia cần tủy thích hợp để cứu mạng, mày như thế nào lại không đi?!"
Nói xong, hắn giơ roi quất mạnh, muốn đem chiếc áo sơ mi trắng còn nguyên vẹn xé rách.
Nếu đầu óc cậu không thể nhớ bài học này, vậy liền dùng thân thể nhớ kỹ!
Tô Vân Thanh nhướng mày, đứng thẳng, giơ tay trực tiếp nắm lấy roi.
Đứa con hoang, là đang nói cậu sao?
Tô Vân Thanh híp híp mắt, cố gắng lục lại kí ức trong đầu.
Đúng vậy, cậu là đứa con riêng.
Người đàn ông lớn tuổi trước mặt là người sinh ra hắn.
Trên thế giới này, cư dân đều có hình thức riêng, phân chia theo quần thể, thuộc từng gia tộc tương ứng.
Mà duy trì thế hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-da-thiet-lap-hinh-tuong-nhung-khong-nhap-vai-duoc-thi-phai-lam-sao/2901529/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.