Âu Dương Minh cuối cùng cũng dứt lòng rời đi, ngay lúc sắp đi cũng không hề liếc mắt nhìn Lam Dược lấy một lần nào.
Lam Dược tuyệt vọng dựa ngã hẳn vào sô pha, đau đớn đoạn trường khóc đến thê lương.
“Ha ha ha ha!” Lam Trạch đứng bên cạnh lòng vui sướng khôn nguôi khi nhìn người gặp họa, đắc ý cười hả hê thỏa mãn: “Lam Dược, bị người mình yêu dấu nhất hiểu lầm, trên đời này quả là không còn chuyện gì bi thương hơn thế nữa! Mà bất quá, đây cũng là kết quả tất yếu cho hạng người đê tiện dơ bẩn như ngươi!”
Những lời khó nghe đó vừa tuôn ra càng hằn sâu lên vết thương lòng vốn đã rất sâu trong nó, lòng nó đau như dao cắt, cổ họng đăng đắng nghẹn lại, tiếng nấc theo nước mắt kéo dài đứt quãng.
Nhưng Lam Trạch căn bản không để cho nó có thời gian bi thương hay than hận, một tay túm chặt nó từ trên sô pha lôi đứng dậy, hung tàn ném ngã sấp xuống đất.
“Hừm, gặp gỡ tình nhân xong rồi, ngươi cũng nên trở lại nơi vốn thuộc về ngươi đi!”
Trong gian hầm tối lạnh âm u, bị cởi bỏ quần áo, bị trói buộc trong xiềng xích, đó là nơi dung thân duy nhất cho hạng người như nó sao…?
“Bác sỹ Lý, tiêm thuốc kích thích cho nó trước đi.” Lam Trạch lạnh lùng phân phó: “Cái thứ yếu như sên này, chỉ sợ chốc lát là lại duy trì không nổi thôi.”
Bác sỹ Lý vội vàng lấy ra kim tiêm, nắm cánh tay Lam Dược lên, trên cánh tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ai-tram-luan/3189126/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.