Lam Dược từ đầu tới cuối vẫn không rõ vì sao Âu Dương Phi lại căm hận nó như vậy.
Nhưng trong đêm kinh hoàng hôm nay, Âu Dương Phi lợi dụng nhược điểm của nó rằng không muốn kinh động đến Âu Dương Minh, nên hắn tùy ý tìm mọi cách vũ nhục tra tấn nó.
Nó cố hết sức kiềm nén, vất vả nhẫn nại, gần như nghiến chặt răng hàm, lại một tiếng kinh hô cũng không dám kêu ra!
Ngay cả chính nó cũng có chút tự bội phục mình!
Ở trong lòng nó, Âu Dương Minh tựa như một thiên sứ thánh thiện, thuần khiết không vương tục nhân thế. Nếu thiên sứ này phát hiện chính mình dơ bẩn như thế, liệu sẽ phản ứng ra sao?
Có căm ghét nó không? Có còn quan tâm chăm sóc nó nữa không? Hay là sẽ nhìn nó bằng ánh mắt kinh tởm, ruồng bỏ nó như một con quái vật không hơn?
Lam Dược không dám tưởng tượng những hậu quả kinh khủng sau đó, cho nên nó chọn cách giấu diếm, nó thà rằng chịu đựng Âu Dương Phi biến thái tra tấn cũng không cam tâm để ánh mắt thiên sứ vì mình mà vấy bẩn!
Mãi đến hừng đông rạng sáng, Âu Dương Phi mới hài lòng buông tha Lam Dược.
Còn đối với Lam Dược, một đêm này trôi qua còn dài lâu hơn một năm trường gian nan.
Gã súc sinh bên người cảm thấy mỹ mãn liền vùi mình trong chăn nệm say ngủ. Lam Dược run rẩy nghĩ muốn rời giường, nhưng chân vừa chạm đất thân người chóng không nổi tức thì ngã phịch xuống sàn.
May
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ai-tram-luan/3189118/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.