Cảm giác lạnh lẽo do còng tay mang lại với Lam Dược từ lâu đã quá quen thuộc, từ khi lên mười tuổi, nó không biết đã từng bị bao nhiêu nam nhân còng qua, ở trên giường, ở trên bàn, ở trên ghế, thậm chí là ở tay vịn của cầu thang. Những người có sở thích chơi đùa nam hài cho đến bây giờ làm gì có ai là người lương thiện đâu, cho nên thái độ đối với nó cũng tuyệt sẽ không có cái gì gọi là ôn nhu trìu mến cả.
Vương viện trưởng cũng từng nói với nó rằng: Một nam hài có bộ dạng xinh đẹp, không phải là thứ trời sinh để người khác đùa bỡn hay sao! Tuy rằng, nó không muốn thừa nhận điều đó, nhưng cũng không thể không thừa nhận, nếu không phải vì mỹ mạo, ở trong cô nhi viện nó sẽ không phải chịu nhiều lăng nhục như vậy, nếu không phải vì mỹ mạo, ca ca cũng sẽ không đối với nó làm ra những chuyện hổ thẹn đến mức căm giận, nếu không phải bởi vì mỹ mạo, lúc này người đàn ông cưỡi trên thân nó cũng sẽ không si mê đến điên cuồng......
Sau khi khóa trụ Lam Dược xong, Âu Dương Phi quỳ gối giữa hai chân nó, dùng đầu gối của mình gắt gao chận ngang cặp chân thon dài mảnh khảnh đương còn luống cuống muốn khép lại.
Thân thể trần trụi tuyết trắng tung hoàng trên giường tản ra thứ mị lực lôi cuốn kì diệu, Âu Dương Phi sớm đã bị kích thích đến dục hỏa đốt người. Nhưng hắn vẫn cố gắng khống chế bản thân, thời gian vui vẻ trước mắt còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ai-tram-luan/3189115/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.