Từ ngày đó trở đi, số lần Âu Dương Phi tới thăm hỏi Lam Dược càng ngày càng nhiều, gần như mỗi ngày đều xuất hiện. Những lúc có mặt Âu Dương Minh, hắn sẽ thực thân thiết cùng đệ đệ tâm sự cả ngày, bàn bạc về bệnh tình của Lam Dược, đôi khi thậm chí còn có thể thực ôn nhu đút Lam Dược uống thuốc, dùng cơm.
Nhưng đến khi Âu Dương Minh bận việc rời đi, hắn sẽ lập tức biến thành một con người hoàn toàn khác biệt. Lấy cớ để Lam Dược được nghỉ ngơi thật tốt, thế là hắn luôn luôn khóa trái cửa phòng. Sau đó bước tới trước mặt người thiếu niên đương sợ hãi chăm chú nhìn hắn chậm rãi tháo cà vạt của mình xuống, thuần thục đem hai tay thiếu niên gắt gao cột chặt vào chấn song ở đầu giường. Kế tiếp hắn bằng bản năng thú tính của mình tùy ý chà đạp đủ kiểu trên thân thể non nớt mà mê người.
Còn Lam Dược dù có bị tàn phá như thế nào cũng chỉ có thể cắn chặt môi dưới mặc cho hắn tra tấn *** ngược, thậm chí vì không muốn kinh động người khác ngay cả kêu rên cũng không dám kêu ra thành tiếng.
Chính vì Âu Dương Phi là một tên giào hoạt rất giỏi che đậy, vì thế với một người thiện lương đơn thuần như Âu Dương Minh làm sao có thể phát hiện ra bất cứ thứ gì bất ổn. Hắn chỉ lờ mờ cảm nhận Lam Dược càng ngày càng trầm mặc, thân thể khôi phục cũng càng ngày càng chậm chạp.
Khi Lam Dược nhập viện toàn thân mang theo rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ai-tram-luan/3189112/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.