Ngày hôm sau, đến gần giữa trưa Lam Trạch mới tỉnh lại, Thường Chinh vừa nghe nói hắn đã rời giường, liền vội vàng đi thẳng đến phòng ngủ hắn.
Phía trước khuông cửa liền đất rộng mở sáng ngời, Lam Trạch mình mặc áo ngủ đang ngồi tựa vào ghế bành chống tay lên bàn, uể oải uống một tách cà phê. Nhìn thần sắc của hắn đầy vẻ mỏi mệt, hiển nhiên cơn say rượu đêm qua vẫn còn dai dẳng bám lấy hắn, chưa hoàn toàn định thần lại.
Thường Chinh chậm rãi tiến vào phòng, Lam Trạch quét mắt liếc nhìn hắn một cái, thuận miệng hỏi: “Thường Chinh, có chuyện gì không?” Thường Chinh cũng không trả lời, mãi cho đến khi bước gần tới trước người Lam Trạch mới thật cẩn thận nói: “Thiếu gia, Lam Dược bệnh càng ngày càng nặng, dường như rất nguy hiểm!”
Lam Trạch nghe xong mấy lời này đến cả một chút phản ứng cũng không có, tiếp tục uể oải hớp lấy một ngụm cà phê.
Thường Chinh không kiềm được vội la lên: “Thiếu gia, Lam Dược quả thật đang sốt rất cao, nếu không chữa trị kịp thời, chỉ sợ là......”
Lời hắn nói ra còn chưa dứt, thì đã nghe một tiếng “Xoảng” vang lên, Lam Trạch bỗng nhiên cầm tách cà phê trong tay hung hăng ném tới bức tường đối diện, màu thâm nâu của cà phê nhanh chóng vấy đầy tường nhỏ xuống thành dòng, những mảnh vụn của tách rơi xuống vương vãi đầy đất.
Thường Chinh sợ tới mức cả người rùng mình phát lãnh, khẩn trương nhìn về phía Lam Trạch, không rõ thiếu gia vì cái gì lại phát hỏa, nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuy-ai-tram-luan/3189097/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.