ღღღ
Ngụy Tiếu Ngữ phát hiện ra bản thân khá là khó khăn để hiểu được lời Ngụy Tiếu Khiêm nói, vì vậy hắn mặc kệ nguy hiểm mà hỏi lại lần hai: “Thứ gì vậy?”
Ngụy Tiếu Khiêm nhún vai, không giải thích cho hắn nghe. Chẳng lẽ nói cho Ngụy Tiếu Ngữ “vài thứ kia” chính là vong hồn à? Ngụy Tiếu Ngữ sẽ không tin, tuy rằng em trai hắn chuyên buôn lậu súng ống đạn được, thế nhưng lại rất ít khi giết người.
“Sau đó Ngụy Thất luôn ở bên anh, rất quan tâm tới anh,” Ngụy Tiếu Khiêm nhàn nhạt đem trọng tâm câu chuyện về lại nguyên bản, “Khi đó cậu ấy không biết anh là Ngụy Tiếu Khiêm, nói chung, sự tình cứ thế mà tiếp tục phát triển. Cho đến một ngày, khi hai anh phải chấp hành nhiệm vụ, cậu ấy suýt chút nữa thì chết, anh bỗng phát hiện mình bận rộn như vậy để làm gì, là để cậu ấy đi chịu chết sao.”
“Cho nên giờ anh mới không để anh ta tham dự vào công tác của mình à?”
“Vì vậy, anh mới để anh ta qua chỗ em à?”
Ngụy Tiếu Khiêm lắc đầu, sau đó trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới giải thích: “Anh nghĩ, mình có thể mất đi bất cứ thứ gì, nhưng tuyệt đối không phải cậu ấy, cũng chính vào thời gian đó, anh phát hiện ra tinh thần của mình có chút không ổn định, tuy rằng anh cho rằng đó là cách nói giảm nói tránh của bác sĩ tâm lý.”
“Khi đó anh rất sợ, cái cảm giác này…” Ngụy Tiếu Khiêm hơi nghiêng đầu, đắn đo dùng từ, cuối cùng từ bỏ, “Anh không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-sac-tham-boi/1310910/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.