ღღღ
“Tôi đoán anh vẫn còn nhớ cô bé tên Ngụy Cửu kia,” Câu nói của Ngụy Đại cắt đứt đoạn hồi ức của Ngụy Thất, anh mờ mịt nhìn đối phương.
Ngụy Đại nhún vai: “Mà thôi, quên đi, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì tới anh.”
Ngụy Thất thấy Ngụy Đại không định nói tiếp, vội vàng nghiêm túc nói: “Cô nói không sai, tôi đang nghĩ tới chuyện của cô ấy… với tôi cũng đã nhớ ra rồi.”
“Phải không?”
“Phải,” Ngụy Thất quả quyết, “Cô cũng biết mối quan hệ của tôi với Ngụy Ngũ rất tốt, dù sao chúng tôi là cùng được nhận nuôi… còn… tôi biết Ngụy Cửu, là con lai đúng không?”
“Phải, là đứa bé đó.” Ngụy Đại gật đầu, “Đứa bé đó.. nhỏ nhất trong chúng ta, nhưng lại là người đầu tiên vào Ngụy gia được xếp số.”
Ngụy Thất ngẩn người: “À…là vậy à.”
Mọi người đều rất nỗ lực, thế nhưng ai cũng đều kém hơn Ngụy Cửu. Ngụy Cửu khi mới chỉ mười hai tuổi đã chiếm được một số, điều này thật khó tin, ngay cả người của Ngụy gia cũng nghĩ như vậy.
“Cô nàng đó hình như chẳng cần nỗ lực gì nhưng vẫn có thể được thầy cô ưu ái rồi được cả một con số,” Ngụy Đại thở dài, “Tôi thật hâm mộ cô ta.”
“Cho nên cô mới lợi dụng việc công để trả thù cá nhân hả?” Ngụy Thất dùng giọng điệu trêu chọc hỏi.
“… Đúng vậy,” Ngụy Đại chống cằm, đáp ngắn gọn, ngón tay thon thả chậm rãi viền theo miệng ly. Ngụy Thất ngẩn người, lập tức cười khổ một chút: “Lần này là chuyện gì?”
Ngụy Đại ngẩng đầu lên nhìn Ngụy Thất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-sac-tham-boi/1310900/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.