Lúc tỉnh lại vào sáng hôm sau, Cố Tiểu Tịch bắt đầu ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. — Nếu mình sống lại, liệu Giang Lai cũng có thể không…
Y thà tin rằng phép màu sẽ xuất hiện.
***
Cố Tiểu Tịch ăn sáng xong liền đến bệnh viện, Ngụy Tiếu Ngữ bởi một số việc nên không thể đi cùng.
Tầng hầm trong bệnh viện thật lạnh lẽo, trang nghiêm, khiến Cố Tiểu Tịch liên tưởng tới tầng hầm tại bệnh viện nhà Tư Đồ Thượng Lam. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc lẫn mùi nhang làm y khó chịu nhíu mày, đẩy cánh cửa buồng của Giang Lai bước vào, bên trong yên ắng đến đáng sợ.
Thiệu Đình Chi giống như đã hóa điên rồi, giờ ngồi bất động dùng ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm Giang Lai.
Giang Lai còn chưa bị liệm xác, không biết có phải là do mối quan hệ của Thiệu Đình Chi không nữa. Suốt thời gian qua, Thiệu Đình Chi đều dùng ánh mắt nhu tình nhìn người yêu thương của mình — đáng tiếc là Giang Lai đã biến thành một cái xác không hồn.
Ngụy Thất khoanh tay ngồi trên ghế ở một bên, thấy Cố Tiểu Tịch đến liền đứng dậy.
“Anh đi nghỉ một chút đi,” Cố Tiểu Tịch nhẹ giọng nói.
“Không sao, tôi ngồi thêm một lát nữa,” Ngụy Thất lại ngồi xuống, không biết vì sao mà anh lại không có ý định rời đi.
Cố Tiểu Tịch ngồi xuống bên cạnh Ngụy Thất — nhiều hơn một người, vậy mà trong này vẫn yên lặng như cũ. Song nó cũng chỉ có thể duy trì được trong một thời gian ngắn, người tới phá tan sự yên tĩnh lại là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-sac-tham-boi/1310884/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.