Chương trước
Chương sau
Trong phòng quá mức im lặng, Cố Tiểu Tịch bị Tư Đồ Thượng Lam ôm chặt đến thở không nổi, giá mà phía sau có người đến quấy rầy một xíu thì… Nhưng đáng chết là lại chẳng có người nào, hoặc nên nói, y đáng ra không nên tới đây. Câu lạc bộ này tạo ra không gian đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối cho mọi khách hàng.
Y có thể cảm nhận được hơi thở, nhịp tim của Tư Đồ Thượng Lam, người đàn ông này từng cho y sự quan tâm và tôn nghiêm, giữ bí mật giúp y, mọi nơi mọi chỗ giúp đỡ y. Người này chẳng có lý do gì vẫn luôn bảo vệ một người mà không đòi hỏi gì cả…
Cố Tiểu Tịch cảm thấy thân thể Tư Đồ Thượng Lam dần thả lỏng, sau đó từ từ buông y ra, trong phòng vẫn im ắng như trước, chỉ có thể nghe tiếng hít thở của hai người.
“…Hay là chúng ta xuống quán bar bên dưới uống một ly đi.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ giọng đề nghị.
Cố Tiểu Tịch gật đầu, cầm lấy áo khoác đi về phía cửa, mới đi được một bước thì cánh tay bị Tư Đồ Thượng Lam giữ chặt: “Xin lỗi, vừa rồi… Ý tôi là, đứng ở cương vị một bác sĩ, tôi đề nghị cậu bình tâm lại.”
“Cậu không phải bác sĩ tâm lý,” Cố Tiểu Tịch thở dài, “tôi hiểu được cảm xúc của bản thân.”
“Tiểu Tịch…”
“Được rồi,” Cố Tiểu Tịch nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Tư Đồ Thượng Lam, “uống rượu đi.”
***
Buổi tối, quán bar kinh doanh rất tốt, người đến để săn người đẹp dường như còn nhiều hơn cả người đến uống rượu, ở đây thật chẳng khác gì trước kia. Tiếng bass, nhịp tim như hòa thành một thể, tuy mới là đầu xuân, song xung quanh đây lại như đã vào hè.
Không biết có phải là do ở Dạ Ngữ lâu nên y có vẻ không quen với hình thức làm ăn của quán bar bên này lắm.
Y theo Tư Đồ Thượng Lam ngồi xuống quầy bar, vì Cố Tiểu Tịch trước giờ chỉ uống Baileys, cho nên Tư Đồ Thượng Lam lần này vẫn chọn loại rượu ngọt đó.
Hai người chậm rãi nhâm nhi ly Baileys, từ khi sống lại tới giờ, Cố Tiểu Tịch gần như chỉ uống mình nó, còn loại khác thì không mấy đụng tới.
“Trước kia cậu cũng thường uống Baileys,” Tư Đồ Thượng Lam cụng ly với Cố Tiểu Tịch, “nhưng vẫn uống rượu khác.”
Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Đành chịu thôi, thân thể này của tôi không uống rượu được, tuy Baileys cũng đến 17 độ, nhưng nó vẫn là rượu mùi.”
Tư Đồ Thượng Lam đang muốn nói gì đó thì chuông di động vang lên, nhìn dãy số gọi tới, Tư Đồ Thượng Lam ra hiệu với Cố Tiểu Tịch rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Cố Tiểu Tịch ngồi một mình trên quầy bar, nhìn DJ đang lắc mình theo điệu nhạc, chậm rãi uống rượu.
Đã một ngày rồi, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ chưa gọi cho y cuộc điện thoại nào, Cố Tiểu Tịch bất mãn, sau đó sờ điện thoại trong túi, do dự có nên gọi cho Ngụy Tiếu Ngữ hay không. Một lát sau có người vỗ vỗ vai, Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn, là Tư Đồ Thượng Lam.
“Tôi có chút việc phải về bệnh viện trước.” Tư Đồ Thượng Lam còn cầm điện thoại trong tay, xem ra là mới nói chuyện xong.
Cố Tiểu Tịch gật đầu: “Ừ, cậu đi đi.”
“Còn cậu?”
“Lát nữa tôi sẽ về nhà trọ ngủ,” Cố Tiểu Tịch cười, “cũng đâu phải lần đầu tôi uống rượu ở đây đâu, lần này để tôi trả cho, cậu đi trước đi.”
“…Vậy được rồi,” Tư Đồ Thượng Lam nhoài người tới, mặc kệ những ánh mắt xung quanh, hôn lên trán Cố Tiểu Tịch một cái, “lần sau tôi mời.”
Cố Tiểu Tịch xấu hổ gật gật đầu, Tư Đồ Thượng Lam vừa quay người liền tiến vào đám đông, sau đó biến mất.
Cố Tiểu Tịch sờ lên chỗ Tư Đồ Thượng Lam vừa hôn xuống, có mấy người đang đảo mắt nhìn qua phía này, Cố Tiểu Tịch cũng mặc kệ, tiếp tục uống rượu của mình.
Trước kia cũng sẽ tới đây uống rượu, thường xuyên là đi một mình. Nói thật thì, quán bar này làm ăn rất tốt, so với mấy nơi Cố Tiểu Tịch thường đến náo nhiệt hơn nhiều.
Có lẽ ở nơi càng đông đúc, sẽ cảm thấy mình càng bớt cô đơn. Nghe thấy giống như đang lừa mình dối người vậy, chẳng qua khi đó hình như y đã thật nghĩ như vậy.
Khi còn là Diệp Thu Sinh, mỗi ngày qua đi là cuộc sống đầy vật chất. Y vốn nghĩ cuộc sống như vậy thật tuyệt vời, y kiêu ngạo trong hư vinh, cảm thấy bản thân dường như đã có được tất cả, dù là gì thì y cũng có thể nắm trong tay.
Lúc Diệp Thu Sinh bằng tuổi Cố Tiểu Tịch, y đã có hết thảy mọi thứ mà người đồng tuổi mong muốn. Nếu y thích, y có thể xây được một phi trường riêng, sắm một cái máy bay, hoặc mua một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương rồi đến đó nghỉ dưỡng. Song y vô phương với bệnh của mẹ, bởi nó không phải vấn đề tiền có thể giải quyết.
Khi nhận được vấn đề này, y cũng dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Đến một ngày, y theo một người đàn ông tham gia hoạt động từ thiện. Đó là một hoạt động từ thiện nhỏ, do một tổ chức không mấy tiếng tăm thực hiện. Diệp Thu Sinh cũng không muốn giúp người khác cái gì, bởi những thứ y có được hôm nay đều là dựa vào bản thân, có thể bằng cách bất chính, nhưng tiền đó vẫn là thuộc về y, không ai có thể nói gì. Nếu những người này cần giúp đỡ, bọn họ nên tự dựa vào chính mình mới phải.
Khi đó, y cảm thấy thật nhàm chán – những nơi này luôn không thú vị gì, nên y đã đi đến trước bàn tư vấn, ở đó có một gái rất đáng yêu. Nhỏ chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi, bé hơn Diệp Thu Sinh khoảng năm tuổi, nhỏ đang bận ghi chép cái gì đấy, lúc phát hiện Diệp Thu Sinh đi tới, nhỏ liền ngẩng cười, cười thật tươi: “Có thể giúp anh gì không ạ?”
Nói thật thì Diệp Thu Sinh không cảm thấy nhỏ đẹp, đương nhiên, với tuổi đó nhỏ chỉ được coi là một đứa bé.
“Lần này là hoạt động từ thiện gì vậy?”
Nhỏ nhiệt tình đáp: “Là hoạt động giúp các em nhỏ tại một trấn ở Sơn Tây được đến trường ạ.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, không hỏi tiếp. Nhỏ dường như hơi ngại, không biết phải tiếp tục thế nào, vì thế nghĩ ngợi chốc lát rồi tiếp: “Anh còn cần hỏi gì nữa không ạ?”
“Em cũng là một trong những đứa bé đó hả?”
“Nghe giọng em không giống dân bản địa lắm.”
“Dạ, phải ạ.” cô gái cười cười.
“Em cũng cần tài trợ?”
Nhỏ lắc lắc đầu: “Giờ em đang đi làm công.”
Diệp Thu Sinh nhún vai, không nói gì nữa, rồi xoay người đi mất.
Y vốn là một người khá nông nổi, thích làm gì thì làm căn bản chẳng bao giờ đi nghĩ nguyên nhân, nên y liền cho cô gái đó một số tiền, để nhỏ tiếp tục đi học.
Đó là câu chuyện của một ông chú và chân dài, cô gái kia đúng kiểu trong tiểu thuyết ông chú cùng chân dài, dùng một phương thức cũ kĩ – viết thư qua lại. Diệp Thu Sinh có lúc coi, có lúc không coi, mỗi lần cái cô lau dọn đến, y lại bảo cô sắp xếp lại.
Đương nhiên, chuyện này chẳng có tí ảnh hưởng nào tới cuộc sống của Diệp Thu Sinh, tuy nhỏ đó nói về sau sẽ báo đáp này nọ, nhưng Diệp Thu Sinh không bao giờ để trong lòng.
Chuyện này giống như nuôi một thú cưng, muốn nuôi tốt, chỉ cần tiền thôi.
Cho đến một ngày…
***
Bỗng có người vỗ lưng y một cái, Cố Tiểu Tịch kinh ngạc quay đầu lại — y tưởng Tư Đồ Thượng Lam quay lại, song lúc quay đầu, phát hiện trước mắt là một cô gái.
Cô nàng đứng tại đây, không có sự quyến rũ bắt lấy tầm mắt của người khác ngay lần đầu tiên nhìn thấy như Ngụy Hựu Tuyết, cũng không có sự hấp dẫn từ trong xương như Diệp Thu Sinh, cô đứng đó, như một cô sinh viên, gọn gàng, đầy sức sống.
Khi đó, đầu óc Cố Tiểu Tịch trống rỗng, thậm chí không biết phải tỏ ra thế nào.
“Xin lỗi, tôi có thể hỏi xíu được không ạ, người vừa nãy… anh quen anh ấy phải không ạ?” Cô gái phải hỏi mấy lần, Cố Tiểu Tịch mới có thể hiểu được. Cũng không phải giọng của cô gái khó nghe, mà khi đó, đầu óc Cố Tiểu Tịch như bị đóng băng, y rất hiếm khi thất thố như vậy.
“…Anh ấy là bạn tôi.”
“Dạ… vậy có thể cho tôi biết, anh ấy làm gì không ạ?”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày.
Cô gái lập tức giải thích: “Vì, tôi mới gặp anh ấy gần đây, tôi không có ác ý…”
“Cô tên gì?”
“Chào anh, tôi gọi là Ngô Song,” cô gái cười toe, “Tôi mời anh một ly nhé?”
“…Ừm.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.