Tư Đồ Thượng Lam ngẩn người nói: “Cậu đồng ý với tôi không làm vậy đi?”
“Tôi đồng ý.” Cố Tiểu Tịch hạ mí mắt, nói.
Tư Đồ Thượng Lam chậm rãi buông tay y ra, Cố Tiểu Tịch liếc nhìn anh một cái rồi trở lại ngồi trên sofa.
Tư Đồ Thượng Lam đi tới ngồi cạnh y: “Cậu biết không, lời tôi nói ra đều đúng cả. Linh hồn này vẫn là cậu, mặc kệ cậu là Diệp Thu Sinh hay Cố Tiểu Tịch.”
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên tựa lên vai Tư Đồ Thượng Lam, động tác thong thả như một con mèo: “Trước kia cậu đã nói thế, nhưng tôi lại chưa từng nghĩ đến.”
“Cậu đã từng nói chúng ta khác nhau,” Tư Đồ Thượng Lam theo thói quen đưa tay sang ôm vòng eo mảnh khảnh của Cố Tiểu Tịch, “cậu hay nhìn vào mặt ngoài, còn tôi thì quen nhìn vào kết cấu.”
“Giống nhân vật chính trong ‘Vượt ngục’ hả?” Cố Tiểu Tịch cười khẽ.
“Đó là thiên tài, tôi không làm được vậy đâu,” Tư Đồ Thượng Lam thở dài, “thật ra chuyện của tôi, chẳng có ai đến giúp tôi nhìn rõ.”
“Là không ai có thể làm được, hay không ai chịu đến giúp cậu?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
“Cả hai,” Tư Đồ Thượng Lam vuốt tóc Cố Tiểu Tịch.
“Tôi quả thật chỉ biết nhìn bề ngoài, nên mới không biết hóa ra bác sĩ cũng nguy hiểm như vậy…” Cố Tiểu Tịch thở dài, ngón tay nghịch cái nút áo blouse của Tư Đồ Thượng Lam.
Tư Đồ Thượng Lam không nói gì, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp hết giờ rồi, tôi với cậu đi thăm cô, rồi qua Lam Sắc Lệ Thủy luôn.”
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-sac-tham-boi/1310825/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.