Chương trước
Chương sau
“Cậu vừa rồi nói…?” Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy, đôi mắt xanh thẳm ngơ ngác nhìn chàng trai tóc đen trước mắt, “cậu vừa nói cái gì?”
“Mấy chuyện lãng mạn này nọ thì chỉ nghe mới thấy lãng mạn?” Cố Tiểu Tịch ngớ người một lúc rồi trả lời, “sao vậy?”
“Không phải! Câu trước cơ!” Ngụy Tiếu Ngữ kêu lên, vươn tay ra bắt lấy cánh tay Cố Tiểu Tịch, “là câu trước!”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, Ngụy Tiếu Ngữ trước giờ chưa từng thô lỗ như vậy, nhưng bây giờ tay y bị nắm rất đau, hơn nữa người xung quanh cũng bị hành động của Ngụy Tiếu Ngữ làm cho hoảng sợ, ai nấy đều ghé mắt tò mò nhìn về hướng này.
“Buông tôi ra!” Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, “Anh bị sao vậy?”
“…Nói cho tôi, cậu vừa nói cái gì? Cái câu trước câu lãng mạn kìa!” Nhìn thái độ của Ngụy Tiếu Ngữ, trông cũng không giống là đang tức giận, hay khó chịu gì hết, thế nhưng lại dùng sức nắm chặt cánh tay y, gần như là chẳng thèm để ý đến những người xung quanh.
Cố Tiểu Tịch nghĩ nghĩ rồi nói: “…Có thể cùng nhau đi ăn sáng ở quán vỉa hè gì đó?”
“Cùng ai?” Người đàn ông vội vàng hỏi tiếp.
Cố Tiểu Tịch lập tức hiểu được nguyên nhân khiến Ngụy Tiếu Ngữ kích động như vậy, y nhăn mày nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, có chút không biết nên giải thích thế nào. Thậm chí ngay cả y cũng chẳng biết vì sao bản thân lại nói ra lời như vậy.
“Buông tôi ra trước đi,” Cố Tiểu Tịch trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ nhẹ giọng nói.
Ngụy Tiếu Ngữ cũng phát hiện Cố Tiểu Tịch không vui, có chút không đành lòng buông Cố Tiểu Tịch ra.
Thân thể được khôi phục tự do xong Cố Tiểu Tịch liền xoay người bước đi, Ngụy Tiếu Ngữ vội vàng đuổi theo: “Tiểu Tịch…”
Cố Tiểu Tịch nghe thấy Ngụy Tiếu Ngữ gọi mình, vì thế đứng lại, xoay người lại nhìn, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ không mở miệng nói gì nữa. Cố Tiểu Tịch liền lên tiếng: “Nếu lời vừa rồi của tôi khiến anh hiểu lầm gì đó thì cho tôi xin lỗi.”
Ngụy Tiếu Ngữ đứng đối diện lẳng lặng nghe, trên gương mặt tuấn tú của hắn lúc này không có chút hy vọng hay kì vọng nào. Chỉ là trong khoảnh khắc đó, hắn thẳng thắn như vậy làm Cố Tiểu Tịch có chút không đành lòng. Thế nhưng vừa chuyển mình một cái, vẻ mặt Ngụy Tiếu Ngữ lại giống như ban đầu.
Cố Tiểu Tịch cũng không biết vì sao bản thân lại muốn cùng ăn sáng với Ngụy Tiếu Ngữ, dù sao chính là đến đây, ừ thì đằng nào cũng đã tới rồi, nhưng sau đó thì vì sao y lại nói ra lời mập mờ như vậy với Ngụy Tiếu Ngữ, vẫn còn cách khác mà. Lời đó có ý nghĩa gì, Cố Tiểu Tịch không biết, có lẽ là vì bị ảnh hưởng bởi những lời Ngụy Thất nói ở quầy bar buổi tối trước đó, hay là vì lẽ khác.
Cố Tiểu Tịch có chút rầu rĩ đứng yên tại chỗ, vừa hối hận, lại vừa chán nản, thật chẳng hiểu nổi y sao lại thế nữa. Đối với Ngụy Tiếu Ngữ, Cố Tiểu Tịch quả thật là có chút cảm tình, dù sao Ngụy Tiếu Ngữ cũng hay dính lấy, lại cho y công việc. Y đương nhiên cũng biết, đối với những người này, chuyện gì cũng chỉ có hứng thú nhất thời, thích thì ở cùng nhau, không thích thì tách ra. Đối với cái thứ gọi là tình yêu, thật chưa từng vướng bận bao giờ.
Ngụy Tiếu Ngữ luôn bày tỏ với y, tôi thích cậu. Chỉ là thích.
Một người có thể thích một đứa con nít, một bông hoa, thậm chí thời gian đó, mà không phải là yêu.
Cố Tiểu Tịch cũng vậy, khi y còn là Diệp Thu Sinh, y đã từng nói thích với rất nhiều người đàn ông. Y nói: “Em thích anh.” Thích tiền của anh, hoặc xe của anh, mà không phải anh.
Ngụy Tiếu Ngữ giống Diệp Thu Sinh trước kia, cũng cho bản thân mình một con đường lui.
Nhưng từ khi Diệp Thu Sinh trở thành Cố Tiểu Tịch, lại cực kỳ chống đối hành vi của Diệp Thu Sinh, vậy nên Ngụy Tiếu Ngữ đôi khi sẽ nghĩ Cố Tiểu Tịch quá thẳng thắn.
Diệp Thu Sinh trước kia cũng chẳng bao giờ đuổi theo hai chữ “lãng mạn”, đồ hiệu cùng chi phiếu mới là thứ khiến y động lòng. Mà Cố Tiểu Tịch đột nhiên nghĩ thỉnh thoảng lãng mạn tí cũng được đây, nhưng… vì sao lại muốn đi cùng Ngụy Tiếu Ngữ nhỉ?
Cố Tiểu Tịch nhăn mày suy nghĩ, thật muốn khóc, bỗng nhiên tóc bị một người nhẹ vuốt. Y ngẩng đầu lên, nhìn Ngụy Tiếu Ngữ đang nhàm chán đứng cạnh mình, tay thì đang đặt trên đầu khẽ vuốt ve: “Không phải muốn đi mua khoai tây lát sao? Đi mua rồi còn về nhanh nữa, lạnh chết mất.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, có trời biết y còn tự vấn lòng vấn đề đó bao lâu nữa, mà sáng sớm trời cũng lạnh, Ngụy Tiếu Ngữ nhắc mới tỉnh ra, ừm… Lạnh thật.
Vì thế Cố Tiểu Tịch cùng Ngụy Tiếu Ngữ tới một siêu thị lớn gần đó.
Ngụy Tiếu Ngữ giúp đẩy xe mua đồ, còn Cố Tiểu Tịch thì phụ trách chọn đồ ăn vặt.
“Ơ, sao toàn đồ ngọt thế?” Ngụy Tiếu Ngữ tựa hồ đã quên hẳn chuyện vừa rồi, nhìn một xe đẩy đầy đồ ăn vặt, nhăn mày nói, “người ta nói ăn nhiều là ú lên, sao cậu lúc nào cũng gầy vậy.”
Cố Tiểu Tịch vớ lấy ba bịch cánh gà được khuyến mãi ném vào xe đẩy, “thế anh không thế sao?”
“Ai nói, tôi cũng có rèn luyện nha.” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn kháng nghị.
Cố Tiểu Tịch nhìn hắn tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó rất khinh thường mà quay đầu đi.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức nói: “Tôi có đến phòng tập thể hình, Dạ Ngữ có đó, lần sau đưa cậu đi cùng ha.”
“Được đấy,” Cố Tiểu Tịch tùy tiện trả lời một câu, lúc quay đầu lại thì phát hiện ra Ngụy Tiếu Ngữ đang gọi điện thoại.
“…Đúng, chính là chỗ đó, lập tức lái xe tới.” Ngụy Tiếu Ngữ nói xong thì cúp điện thoại.
Cố Tiểu Tịch hỏi: “Sao vậy?”
Ngụy Tiếu Ngữ đút di động vào túi: “Tôi kêu tài xế qua đón chúng ta.”
“Vì sao?”
“…Tôi không muốn cùng cậu xách đống đồ linh tinh đó về Dạ Ngữ đâu.” Ngụy Tiếu Ngữ căm ghét liếc cái xe đẩy đầy đồ ăn vặt.
Cố Tiểu Tịch cười cười, tiếp tục chọn đồ.
Lúc y quay đầu lại thì nhìn tấm gương trên cây cột, hóa ra mình lại cười vui vẻ như thế.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng đó, vẻ mặt buồn bực, mà chính mình lại cười thật vui vẻ, hồn nhiên như một đứa trẻ tuổi mười tám tuổi. Cố Tiểu Tịch ngẩn người, liếc mắt sang nhìn Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ bị y nhìn vậy chút sợ hãi: “Sao thế?”
“…Không có gì.” Cố Tiểu Tịch hít một hơi, bản thân vừa rồi thế mà lại cười si mê như thế…
*****
Lúc Ngụy Tiếu Ngữ tỉnh lại, chàng trai bên người đã đi mất rồi, hắn có chút buồn bực trên giường trở mình.
Bỗng nhiên phát hiện có cái gì đó trắng trắng mềm mềm nằm úp sấp trên giường.
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, mắt còn nhìn chưa rõ, thêm cái hình tròn kì lạ đó mà hắn nổi hết cả da gà. Bỗng nhiên cái cục trăng trắng kia giật giật, sau đó lộ ra cái mặt.
Đôi mắt hai màu khác nhau, một bên màu xanh dương, một bên là màu xanh lá, tại căn phòng thiếu ánh sáng, lóe lên màu sắc thật kì dị.
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn người: “…Trời ạ, Shirley? Mày sao lại đến đây?”
Con mèo Ba Tư nằm trên giường miễn cưỡng kêu một tiếng, vẻ mặt chẳng thèm để ý gì tới Ngụy Tiếu Ngữ, chuẩn bị ngủ tiếp.
Ngụy Tiếu Ngữ ôm nó lên: “Shirley… mày không phải là bị tên kia đem tới chứ…?”
Shirley lại miễn cưỡng kêu thêm tiếng nữa, yếu ớt cọ cọ trong lòng Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ lập tức buông Shirley ra, xốc chăn lên đứng dậy: “…Tiểu Tịch đi đâu rồi?”
*****
Cố Tiểu Tịch ngáp một cái, quầng thâm vành mắt sáng như một tấm biển.
Ngụy Thất đi tới do dự một hồi lâu mới nói: “Có lẽ cậu Ngữ có chút không biết kiềm chế, nhưng dù sao hôm nay cậu cũng phải làm ca sớm đấy.”
Cố Tiểu Tịch ném cho Ngụy Thất ánh mắt ai oán, cũng chẳng giải thích gì chuyện Ngụy Thất hiểu lầm.
Thực tế thì từ siêu thị trở về, Cố Tiểu Tịch chẳng ngủ nổi nữa.
… Vì sao lại đi ăn sáng cùng Ngụy Tiếu Ngữ, vì sao phải cười đầy si mê vì tên đó… Ngụy Tiếu Ngữ rõ ràng là người nguy hiểm như vậy, vì sao y lại càng ngày càng quen việc ở chung với tên đó?
Mấy vấn đề này cứ quấn lấy Cố Tiểu Tịch, làm cho đến tối y vẫn chẳng ngủ được, mãi đến khoảng hai tiếng trước ca mới mơ mơ màng màng ngủ. Cũng vì ngủ được có hai tiếng là đã phải đi làm…
Cố Tiểu Tịch lại khe khẽ thở dài, vẻ mặt tủi hờn nhìn Ngụy Thất.
Ngụy Thất bị y nhìn vậy, lông tơ liền dựng thẳng đứng lên, vì vậy nói: “Ờ… nếu cậu thấy buồn ngủ quá, hay là về phòng ngủ đi?”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu, có khi về cũng chẳng ngủ được, không bằng cứ đứng ở đây.
Ngụy Thất dành ánh mắt an ủi cho Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch tự rót ra một ly Baileys, đầu lưỡi có thể cảm thấy vị ngọt ngào, mềm mịn của rượu. Y thoải mái nheo nheo con mắt, thân thể dần thả lỏng. Từ trước tới giờ Cố Tiểu Tịch chưa từng gặp phải vấn đề nào khó khăn như vậy, cho dù khi y còn là Diệp Thu Sinh.
“Chào cậu,” một giọng nói điềm đạm, trầm thấp vang lên bên tai Cố Tiểu Tịch. Mà Cố Tiểu Tịch giờ phút này lại bởi âm thanh đó mà người đổ đầy mồ hôi.
Trước kia, khi Cố Tiểu Tịch còn là Diệp Thu Sinh, thính lực của y tốt vô cùng, đó là do nghề nghiệp mà ra. Mỗi lần nhận được điện thoại, đều phải từ giọng nói mà phân biệt được tiếng của ông chủ hay là người không quen, bởi sau một cuộc gọi có thể đó sẽ là một cuộc làm ăn lớn.
Tuy bây giờ đã thành Cố Tiểu Tịch, nhưng thói quen này y vẫn giữ được như cũ.
Cố Tiểu Tịch tay cầm ly, trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông kia tao nhã ngồi xuống trước quầy bar, đôi mắt xanh thẳm nhìn chằm chằm vào mình.
Đôi mắt xanh thẳm kia rõ ràng hiện lên ý cười hòa nhã, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
“…Anh Ngụy?” Cố Tiểu Tịch kêu một tiếng thăm dò.
“Không quấy rầy cậu chứ?” Người đàn ông này có vẻ lịch sự mà khiêm tốn, nhìn ở góc độ nào cũng thấy rất tốt. Nhưng, cái chính là vẫn làm Cố Tiểu Tịch thấy sợ — người như thế, cho dù là Diệp Thu Sinh cũng chẳng muốn tiếp cận, mặc kệ tay đó có bao nhiêu tiền.
“…Cậu chủ?” Ngụy Thất đi tới, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước quầy bar.
“Ồ, Ngụy Thất à,” Người đàn ông nghiêng người sang, mỉm cười.
“Có muốn tôi gọi cậu Ngữ xuống đây không?” Ngụy Thất cười hỏi, tuy vẫn giữ nét mặt như cũ, nhưng Cố Tiểu Tịch lại có thể cảm thấy Ngụy Thất cũng đang căng thẳng.
“Không cần,” Ngụy Tiếu Khiêm xoay người, nhìn Cố Tiểu Tịch như cũ, “tôi đến để tìm Tiểu Tịch, anh bận thì cứ đi đi.”
“Vâng.” Ngụy Thất không chút chậm trễ rời đi. Còn Cố Tiểu Tịch thì trách Ngụy Thất không trượng nghĩa, nhưng dù sao cứ nhìn thái độ Ngụy Thất là thấy, ở Ngụy Gia, chắc ai cũng sợ cậu cả Ngụy này.
“…Tìm tôi, ờ… Có việc sao?” Cố Tiểu Tịch mở miệng hỏi, có vẻ như nhiệt độ trong quán tụt xuống, ngay cả đầu ngón tay còn thấy lạnh buốt, — đương nhiên, thực tế thì hoàn cảnh vốn chẳng thay đổi chút nào, chỉ là có người trời sinh đã có khả năng gây áp lực tới xung quanh như vậy.
“Tôi có kêu Tiếu Ngữ đưa cậu qua nhà chơi, nhưng cậu lại không muốn đến,” giọng nói của người đàn ông này rất mềm mỏng, nhưng khi xong câu cuối, Cố Tiểu Tịch lại thấy như thế giới tận thế rồi.
“Thế nên, tôi đành phải tự mình đến vậy.” Ngụy Tiếu Khiêm mỉm cười nói, đồng tử xanh thẫm dưới ánh sáng của quán bar, lạnh lẽo khiến người ta ngừng hô hấp.
“…Thật ra tôi cũng rất muốn đi, nhưng lần trước…” Cố Tiểu Tịch nhỏ giọng nói, nhưng nghe giọng nói chính mình lại thấy thật xa lạ.
Khi y còn là Diệp Thu Sinh, y cũng từng tiếp xúc một ít sát thủ, sát thủ đứng đầu thế giới.
Sát thủ hàng đầu thực sự cho tới giờ sẽ không lạnh lùng cùng tàn nhẫn quá đáng, dù sao mấy kẻ đó chỉ nguy hiểm khi có người chịu chi tiền ra thuê thôi. Cho tới giờ, nụ cười chưa bao giờ biến mất trên môi bọn họ, bởi số người lúc lạnh lùng hay khi sợ hãi mà vẫn duy trì được nụ cười thì không nhiều lắm, chỉ những sát thủ thực sự mới hiểu được phải che dấu bản thân trong đám đông.
Có một vị khách của Diệp Thu Sinh từng dùng một chất giọng rất nhẹ nói, tôi rất ít lấy súng ra, phần lớn là để nó ở trong túi.
Mặc kệ vị khách kia và Diệp Thu Sinh quen nhau thế nào, và người đó cũng rất nhã nhặn. Nhưng lại càng khiến y sợ hãi, một sát thủ hiểu được giá trị của viên đạn, một viên đạn chính là một khoản tiền không nhỏ, bọn họ căn bản sẽ không muốn đành tâm sức trên một người không hề có giá trị.
Rõ ràng là Ngụy Tiếu Khiêm cũng thuộc về loại người này.
Đương nhiên, Cố Tiểu Tịch vẫn không đủ can đảm để khiêu chiến tính cách một sát thủ, tuy một viên đạn có giá trị xa xỉ thật đấy, nhưng chỉ cần ngày đó sát thủ ta có tâm trạng quá tốt là cũng đủ rồi.
Cố Tiểu Tịch đang suy nghĩ xem quá khứ bản thân dùng phương thức nào để tiếp xúc mấy vị sát thủ đó, đương nhiên y không muốn dùng cách đó trên người Ngụy Tiếu Khiêm. Bởi vì y không biết Ngụy Tiếu Khiêm vì sao lại đến tìm mình.
Ngụy Tiếu Khiêm giương mắt lên nhìn Cố Tiểu Tịch: “Phản ứng của cậu làm tôi thấy khoái trá lắm.”
Tên biến thái này, Cố Tiểu Tịch oán thầm trong lòng. Có mấy người thích làm người khác sợ mình, càng sợ hãi thì càng làm tên đó thấy đạt thành tựu, sau đó thì thỏa mãn tinh thần biến thái của mình. Cố Tiểu Tịch không biết anh trai Ngụy Tiếu Ngữ có phải người có tật xấu vậy không, nhưng dù thế nào một người bình thường thì chắc chắn không thể tạo cho người khác cảm giác không rét mà run như vậy được.
Có lẽ, bản thân nên biểu hiện bình thản một chút thì tên đó mới mất đi hứng thú với mình được?
“…Có muốn uống gì không?” Cố Tiểu Tịch cố bày ra một nụ cười khó coi, “bên ngoài lạnh ha?”
“Cũng khá lạnh,” Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ nhàng trả lời, “vậy cho tôi một ly Vodka, thêm đá.”
“Được, vui lòng chờ chút,” Cố Tiểu Tịch lễ phép trả lời rồi xoay người đi, nụ cười cứng ngắc còn in trên môi.
“Tôi thích hương thảo mộc.” Người đàn ông sau lưng bổ sung một câu, Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhe răng cười kiểu “đã biết” với vị sát thần kia một cái.
Cố Tiểu Tịch lấy ra chai Absolut Vodka hương thảo mộc, mở nắp chai, rót chất lỏng trong suốt vào ly.
Trong loạt rượu Absolut Vodka, Cố Tiểu Tịch cũng thích vị thảo mộc, Absolut Vanilia được sản xuất từ các hương thảo thiên nhiên. Để tạo ra được những hương vị phong phú, nhà sản xuất đã tuyển chọn ra được nhiều nguyên liệu. Do đó, Absolut Vanilia có hương vị độc đáo khi nó là hỗn hợp của chút bơ, trái cây và vị chocolate đen.
Thực không ngờ Ngụy Tiếu Khiêm cũng sẽ thích loại Vodka này. Trong suy nghĩ của Cố Tiểu Tịch, có lẽ Ngụy Tiếu Khiêm thích Smirnoff hơn. Y có chút tò mò nhìn Ngụy Tiếu Khiêm uống Absolut Vanilia, cảm khái một tiếng, hóa ra động vật máu lạnh này thích loại rượu mạnh đó.
Áo khoác của Ngụy Tiếu Khiêm được Ngụy Thất đặt ở một bên, trên người Ngụy Tiếu Khiêm lúc này chỉ còn cái áo len màu tro, tóc màu đen hơi dài. Bởi ghế ở quầy bar thường cao hơn ghế dựa bình thường một chút, nên khi Ngụy Tiếu Khiêm cúi đầu uống rượu, tóc mái sẽ che mất đôi mắt. Dưới ánh đèn nơi quán bar hỗn độn, tay Ngụy Tiếu Khiêm trông thật dài, thật trắng.
Trên mặt không có một vết chai nào, lúc cầm ly lên trông thật nhẹ nhàng, nhìn qua càng thấy giống tay người chơi dương cầm hơn. Nhưng Cố Tiểu Tịch biết, khi Ngụy Tiếu Khiêm cầm súng, ngón tay nhất định sẽ ổn định mà linh hoạt, từng đốt quen thuộc tựa như hô hấp của tay đó…
Ngụy Tiếu Khiêm bỗng nhiên ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh nhìn vào mắt Cố Tiểu Tịch: “Cậu đang nhìn ngón tay tôi.”
Anh ta không dùng câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Mày Cố Tiểu Tịch nhíu lại, mấy tay sát thủ có lực quan sát tốt vậy đó. Khi mấy kẻ này giám thị con mồi, sẽ luôn giả bộ như một vị khách vô tội, có thể là đang mua sắm, có thể là đang ăn cơm, nhưng cho dù nhìn qua thì có vẻ là không nhìn bạn đấy, nhưng mọi động tĩnh của bạn vẫn lọt vào mắt chúng.
“Tôi nghĩ… có lẽ anh chơi được dương cầm…” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói, lời vừa ra khỏi miệng, y liền nghĩ mình đúng là tự tìm đường chết. Thật là, tự dưng lại tìm đề tài này nói, y không muốn bị phần tử nguy hiểm này “chiếu” đâu. Vì thế, y liền chêm câu nữa: “bởi vì ngón tay anh rất đẹp.”

Cố Tiểu Tịch không biết bản thân hôm nay làm sao vậy, đầu óc cứ như là biến thành keo rồi, nhất định là liên quan tới Ngụy Tiếu Ngữ… Cố Tiểu Tịch đem trách nhiệm đổ hết lên người Ngụy Tiếu Ngữ. Đều là do tên đó, y mới có thể mất ngủ, sau đó máu lên não không đủ, nên mới nói ra lời ngả ngớn như vậy với sát thủ hàng đầu thế giới—
“Cám ơn cậu đã khen…” Ngụy Tiếu Khiêm dịu dàng nói, “tôi nghĩ…”
Ngụy Tiếu Khiêm còn chưa nói hết lời, thì một âm thanh quen thuộc truyền tới: “Tiểu Tịch! Mau rời khỏi tên biến thái kia đi—”
Lúc Cố Tiểu Tịch còn chưa phản ứng kịp, thì có một người vọt tới, đứng trước y, trên đầu lại là một con mèo Ba Tư màu trắng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.