Cố Tiểu Tịch trở lại phòng, qua an ủi Giang Lai một chút rồi đi làm.
Lúc đi làm mọi thứ vẫn như cũ, rất thuận lợi, Ngụy Tiếu Ngữ cũng không đến tìm y.
Đến khi tan ca trở về thì bất ngờ vì trước cửa lại không có hộp cơm như mọi khi. Đẩy cửa ra, liền thấy một người mặc áo da đen đang ngồi trên ghế, gã đàn ông có giá chuộc người cao ngất trời — Ngụy Tiếu Ngữ.
Nhà Ngụy Tiếu Ngữ rất giàu, đây là do mấy người trong quán nói vậy, còn mấy chuyện sâu xa trong bóng tối thì chẳng ai biết được. Cố Tiểu Tịch nghĩ, có lẽ hồi trước Ngụy Tiếu Ngữ chưa từng ăn cháo hoa, nên mới tỏ vẻ thích thú như vậy. Khóa cửa hình như cũng chẳng quan trọng nữa, bởi vì người ta đã muốn vào thì một cái khóa cũng chẳng thể ngăn nổi. Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nhìn chằm chằm hộp cơm. Hắn chưa bỏ cái túi nilon, vì tháo ra cháo sẽ nguội mất.
Hắn đang ngậm thìa, nghe được tiếng mở cửa liền quay đầu lại, đôi mắt xanh thẳm cong lại như mảnh trăng khuyết.
Cố Tiểu Tịch bị hắn nhìn như vậy liền cảm thấy tóc gáy tức khắc dựng đứng lên.
“Tôi muốn xin đổi khóa.” Cố Tiểu Tịch lập tức nói.
Ngụy Tiếu Ngữ gật gù “Ngày mai tôi sẽ kêu người đến thay hệ thống khóa cửa nhận dạng bằng võng mạc, như thế cậu sẽ an toàn hơn.”
Bất an của tôi đều là từ anh mà ra nha, Cố Tiểu Tịch trong lòng phẫn nộ nghĩ nghĩ, nhưng bên ngoài duy trì im lặng. Dù sao đối phương chính là ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-sac-tham-boi/1310799/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.