Không biết trải qua bao lâu, mãi cho đến khi trang giấy cuối cùng trong tay nàng nhanh chóng được dùng xong thì chợt nghe cửa khoang truyền đến tiếng vang—
Nàng vừa vui vừa sợ, không biết người tới là ai, là tới cứu nàng, hay là tới giết nàng?
Cửa khoang mở ra, bên ngoài đã là đêm tối, ánh trăng chiếu nghiêng vào trên thân người nọ, chiếu ra một mảnh sắc thủy ngân rực rỡ.
“Ngươi là ai?” Ngữ khí tức giận: “Ai cho phép ngươi tự tiện đến nơi này?”
Nghe được tiếng trách cứ của người nọ, Giang Hạ Ly ngược lại thở nhẹ ra một hơi, xoa nhẹ đôi chân đã ê ẩm tê dại, nàng giơ giá nến trên bàn lên, “Làm phiền rồi, Ôn Thuyền Vương, là lệnh muội mời ta lên thuyền, ta chỉ là nhất thời tò mò tiến vào nhìn xem, lại bị người ta nhốt ở nơi này không ra được.”
“Tò mò? Chỗ này của ta không có gì đáng giá để ngươi tò mò hết.” Ôn Đình Dận đi vào khoang phòng, ở dưới ánh nến thấp thoáng, ngũ quan càng lộ vẻ tuấn tú, nhưng ánh mắt lại cực kỳ âm lãnh, “Thứ ta nói thẳng, không phải là người nào phái ngươi tới tìm hiểu bí mật của Ôn gia ta đi?”
Giang Hạ Ly tự giễu nói: “Ta đây là dân chúng nghèo khổ dựa vào bán văn tự kiếm tiền, có ai có thể để mắt đến ta mà cho ta con đường phát tài như vậy đây? Lại nói, hôm nay ta cũng mới nhận thức được người Ôn gia, nếu không các ngươi ở kinh thành xa xôi ấy, ta lại ở Bành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-nuong-xinh-dep-ban-chu/2207557/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.