Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Ai ai ai! Tần Mộ Sắc, đây là đâu? Ngươi thả ta ra! Thả ta ra!" từ lúc Đường Cửu bị Tần Mộ Sắc cướp ngục, liền bị nhốt ở nơi không rõ này, mỗi ngày bị bắt ăn một chút chất lỏng không rõ và thức ăn không rõ, mặc dù mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng Đường Cửu chẳng có chút khẩu vị nào: "Cứu mạng ~!"
"Ngươi kêu mấy ngày không mệt mỏi sao?" Rầm rầm, cửa đá nâng lên, Tần Mộ Sắc chậm rãi đi vào, vẫn là một thân hồng y, diễm lệ vô cùng, giống như ánh nắng chiều nơi chân trời, xinh đẹp khiến cho người ta lóa mắt mê hồn, không dứt được ánh mắt.
So với Tần Mộ Sắc, Đường Cửu chỉ giống như cái bánh bao nhỏ tức giận, trắng trắng non mềm, làm cho người ta vừa thấy đã muốn bóp một cái, nhưng mà bây giờ hình như cái bánh bao này đang rất tức giận.
"Không mệt! Thả ta đi!" Đường Cửu muốn rời khỏi, rời khỏi cái nơi chẳng biết là đâu này.
Tần Mộ Sắc liếc Đường Cửu một cái, bình tĩnh ngồi xuống, âm thanh quyến rũ mang theo sát khí, "Trở về?! Trở về nơi nào? Phòng giam? Phòng giam ngươi không trở về được, cái công tử Kinh Triệu Doãn đó bị ta xử lý, chết rồi. Bây giờ ngươi là phạm nhân lưng cõng hai cái mạng người, không trở về được, không thể quay về kinh thành, không thể quay về Tống gia, nếu không muốn chết, vẫn nên ngoan ngoãn ở lại đây đi."
"Mục đích của ngươi là gì? Thượng Quan Hành có phải cùng một phe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-nuong-tu-manh-me/2388101/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.