So với phản ứng khác nhau của mọi người, Lịch Nhược Hải lại trực tiếp ngớ ngẩn. Nhất định là hắn đang nằm mơ, nhất định là tại nằm mơ. Muội muội Tiêu Tuyết dịu dàng bướng bỉnh lại khéo léo của hắn làm sao có thể điên cuồng như thế. Ban đầu hai người không cần nói cũng hiểu được nhau, đồng bệnh tương liên, hai người cùng là cô nhi, giống nhau đều đã trải qua một trận bệnh nặng, suýt nữa bỏ mạng. Phụ mẫu đều mất, ăn nhờ ở đậu giống nhau. Tuy có dì thương yêu, nhưng cuối cùng cũng khó nén cảm giác mất mát khi không có cha mẹ ở bên.
Lịch Nhược Hải cho là hai người ở chung một chỗ sẽ có thể dựa vào nhau, khi nhớ nhung song thân, có thể an ủi lẫn nhau, có người ở bên cạnh, sẽ không cô độc nữa, nhưng, khi đối mặt với tình cảnh này, Lịch Nhược Hải cho rằng mình đã nghĩ sai rồi. Nhưng hắn không biết rốt cuộc là thế nào, mà phải dùng mạng sống để bức bách.” Tiêu Tuyết, có lời gì từ từ nói, hãy buông đao xuống đi, đưa đao cho ta!”
“Đưa đao cho ngươi! Ha ha ha...... Ha ha ha...... Ha ha ha......” Biệt Tiêu Tuyết cười vô cùng điên cuồng, thậm chí còn làm người ta sợ. “Ngươi xem, đây là cái gì? Ha ha ha......” Biệt Tiêu Tuyết giống như bà điên lấy một miếng ngọc bội từ trong tay áo ra, giơ lên cao cao, ánh mắt nhìn ngọc bội điên cuồng mà cố chấp, tràn đầy thù hận.
Lịch Nhược Hải: “Linh Lung bội!”
Tống Ngạn Triệt: “Linh Lung bội!?”
Dường như là đồng thời, Lịch Nhược Hải và Tống Ngạn Triệt cùng nhau nói ra tên miếng ngọc bội. Linh Lung bội, một âm một dương, vốn là một đôi. Ở Tống gia có một miếng, vẫn luôn là cấm kỵ của Tống gia. Không ngờ một miếng lại ở trên tay Lịch Nhược Hải, như vậy Lịch Nhược Hải là…? Tống Ngạn Triệt trong lòng cả kinh, không được! Khó trách, khó trách Tiêu Tuyết lại như thế.
So với hiểu biết của Tống Ngạn Triệt, Lịch Nhược Hải lại hồ đồ, nửa miếng Linh Lung bội này là vật hắn mang theo từ nhỏ, là di vật nương hắn để lại cho hắn, còn miếng còn lại vốn là ở trên người cha hắn, sau này cha hắn làm mất rồi. Tại sao Tiêu Tuyết thấy Linh Lung bội này lại kích động như vậy.
Vì sao? Vì thù diệt môn, vì 138 mạng sống của Biệt gia nàng. Sau khi trận hỏa hoạn mười bảy năm trước qua đi, Biệt gia chẳng còn gì, người sống duy nhất chính là Biệt Tiêu Tuyết. Trong đống đổ nát đã từng là của nhà họ Biệt, hầu như tất cả mọi thứ đều bị thiêu rụi, duy chỉ còn miếng Linh Lung bội này vẫn óng ánh trong suốt như cũ, giống như chưa từng bị lửa đốt, là một bảo vật, nhưng không bình thường ở chỗ, đó không phải là đồ của Biệt gia, nó là đồ mà kẻ trộm thiêu hủy Biệt gia đã để lại.
Nhiều năm trước, Biệt gia là một nhà phú hộ giàu có một phương, mẫu thân Biệt Tiêu Tuyết là thứ tỷ của Tống phu nhân, tuy kém thân phận con vợ cả của Tống phu nhân, nhưng nhờ gia đình có nhiều tiền, cũng gả được cho một người tốt, sinh ra một nữ nhi là Biệt Tiêu Tuyết. Biệt Tiêu Tuyết ra đời ba ngày, đích thân Biệt lão gia mang một viên dạ minh châu to bằng hai nắm tay từ Nam Hải về làm quà tặng cho nữ nhi. Dạ minh châu lớn như vậy tuyệt đối là bảo bối có một không hai, mài nhỏ thành bột, càng là một loại thuốc tốt giúp cải tử hồi sinh.
Nhưng thứ giúp cải tử hồi sinh này, lại dồn Biệt gia vào chỗ chết. Ngày Biệt Tiêu Tuyết được trăm ngày tuổi, Biệt lão gia đứng trước mặt tân khách, đưa minh châu này cho hòn ngọc quý trên tay hắn, ai ngờ ban đêm, sau khi tân khách tản đi, trong nhà liền gặp trộm.
Kẻ trộm trộm dạ minh châu, đánh thương Biệt lão gia thì cũng thôi đi, lại còn phát rồ phóng hỏa làm hại nhà họ Biệt. Toàn bộ cửa Biệt gia đều bị khóa từ bên ngoài, lại thêm gió lớn, thế lửa lên cao. Cả nhà họ Biệt, trừ bà vú bị thương nặng ôm Biệt Tiêu Tuyết trốn thoát từ tường viện bị thiêu hủy ra, không ai thoát khỏi. Vụ án này ngay lúc ấy khiến một phương kinh hoàng, người người đều nói chuyện trộm cắp giết người này đã được dự tính từ trước.
Lúc trước mọi người đều biết Biệt lão gia có một viên dạ minh châu, truyền đi rất xôn xao, người nào cũng có thể là nghi phạm, ngay cả mấy kẻ cướp kẻ trộm ở nơi khác cũng đều là nóng lòng, rục rịch muốn lấy.
Cuối cùng vụ án lớn này lại thành bản án không có kết quả, làm qua loa. Ngoại công (ông ngoại) của Biệt Tiêu Tuyết cũng chính là nhà mẹ đẻ của Tống phu nhân và mẫu thân Biệt Tiêu Tuyết, lúc ấy dùng rất nhiều tiền bạc, quan hệ lên xuống, hối lộ rất nhiều mà vẫn không tìm được hung thủ. Hung thủ này giống như đã bay lên trời chui xuống đất, không còn bóng dáng.
Cuối cùng, Tống phu nhân âm thầm chuộc nửa miếng Linh Lung bội này về. Đến lúc Biệt Tiêu Tuyết lên tám tuổi, người hầu biết chuyện trong nhà đã vô tình nói ra, Biệt Tiêu Tuyết cũng đã biết những chuyện này, Tống phu nhân đã rất tức giận với người làm, còn đuổi người hầu nói lỡ miệng những lời ấy ra ngoài.
Tống phu nhân vốn định cứ để Tiêu Tuyết không buồn không lo lớn lên, lấy tình trạng cơ thể Biệt Tiêu Tuyết năm đó, có thể sống bao lâu cũng chưa biết, Tống phu nhân không muốn nàng sống không vui, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể giấu giếm. Nếu Biệt Tiêu Tuyết biết, Tống phu nhân giấu giếm nữa cũng không tiện, từ đó nửa khối Linh Lung bội này liền giao cho Biệt Tiêu Tuyết giữ.
Biệt Tiêu Tuyết thấy vật mà kẻ thù để lại cả ngày lẫn đêm, há có thể không biết. Nàng và Lịch Nhược Hải ở cùng lâu như vậy, lại chưa từng thấy hắn mang trên người, cho đến một ngày kia, trước ba ngày cưới, Lịch Nhược Hải nói muốn giao cho Biệt Tiêu Tuyết vật duy nhất mẫu thân hắn để lại cho mình, hơn nữa hẹn ước mình không bao giờ thay lòng.
Lịch Nhược Hải nói đây là vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn, ngày trước là một đôi, sau này cha hắn làm mất miếng kia rồi, mất cũng đã được mười bảy mười tám năm, tính tính toán toán đúng là năm Biệt Tiêu Tuyết ra đời thì đánh mất, nói không chừng, Biệt Tiêu Tuyết là món quà trời cao đưa tới bồi thường cho Lịch Nhược Hải hắn, mất một bảo bối, lại đổi một bảo bối. Hay là nói, Biệt Tiêu Tuyết chính là bảo bối hóa thành, người như mỹ ngọc, vô cùng thanh khiết.
Biệt Tiêu Tuyết cười hắn nói bậy, nói hồi lâu cũng không lấy ngọc bội bảo bối này ra, mỹ ngọc gì, còn định che giấu hay sao?
Lịch Nhược Hải vừa định mở tấm vải bọc ra, trái một tầng, phải một tầng, liền bị Tài Nguyên, Quảng Tiến vào gọi, nói là kiệu đã chuẩn bị xong rồi, kính xin Lịch thiếu gia lên đường! Ba ngày sau chính là lễ cưới, trước tân hôn vợ chồng không gặp mặt thì tốt hơn.
Theo lý thuyết thì thật ra đã sớm không nên tiếp tục gặp mặt, chỉ là Tống Ngạn Triệt biết tính tình của bọn họ, cũng biết bọn họ khó chia xa, liền dung túng bọn họ vài lần. Ai ngờ vài lần này lại thành không tốt.
Lịch Nhược Hải lưu luyến không rời, một bước đi mà ba lần ngoảnh lại. Biệt Tiêu Tuyết cầm bảo bối được bọc lại mà Lịch Nhược Hải đưa cho, cười phất tay đưa tiễn, thầm nghĩ, không phải chỉ cách nhau ba ngày thôi sao? Đến mức như thế à?
Lột bỏ tâm ý của hắn từng tầng từng tầng một Biệt Tiêu Tuyết vốn cho rằng, khi nàng mở ra nhất định sẽ vui mừng, lại không nghĩ rằng là kinh sợ!”Linh... Lung bội!?”
Một giây đó Biệt Tiêu Tuyết phát điên rồi, cộng thêm lời Lịch Nhược Hải nói, Biệt Tiêu Tuyết nghĩ tới nghĩ lui mấy trăm lần, cuối cùng cũng không tìm được lời nào bào chữa cho phụ thân Lịch Nhược Hải. Một năm sau khi Biệt gia xảy ra hỏa hoạn, phụ thân của hắn, chết bởi giang hồ quyết đấu, là kiếm khách tiếng tăm lừng lẫy nhất võ lâm năm đó, thiên hạ đệ nhất kiếm Lịch Trung Thiên, đánh bại Lịch Trung Thiên là Thiết Trung Nhạc, từ đó chuyện thần thoại trong giang hồ lại xáo trộn lần nữa.
Năm, thời gian, nhân vật, tất cả đều chính xác, Biệt Tiêu Tuyết không có cách nào thuyết phục mình, không có cách nào tự nói với mình rằng phụ thân của Lịch Nhược Hải vô tội. Kẻ thù diệt môn ở đây, Biệt Tiêu Tuyết nắm hai khối Linh Lung bội được ghép lại hoàn mỹ, trái tim đã hoàn toàn sụp đổ, đầy đau đớn. Vết thương chồng chất, người yêu nháy mắt liền trở thành kẻ thù, nàng không biết nên làm sao, trong lòng nàng hận, sự bất đắc dĩ trong lòng nàng không biết nói với ai.
Vốn muốn đi tìm Lịch Nhược Hải hỏi rõ ràng, nhưng nàng lại chậm một bước, Biệt Tiêu Tuyết không thể tìm được Lịch Nhược Hải, mấy ngày sau đều mang tâm sự nặng nề, biết hôm nay kiệu hoa vào cửa, thù hận trong lòng Biệt Tiêu Tuyết cũng không nén được nữa, nàng không thể gả cho kẻ thù! Không thể! Nếu không, nàng thẹn với 138 vong linh Biệt gia trên trời.
Giờ phút này, Biệt Tiêu Tuyết lấy nửa miếng Linh Lung bội kia của Lịch Nhược Hải ra, Lịch Nhược Hải cũng không biết vì sao, cho đến khi nửa miếng Linh Lung bội còn lại xuất hiện, Lịch Nhược Hải sợ hết hồn. Tại sao đồ phụ thân hắn bị mất lại ở trên tay Biệt Tiêu Tuyết, nhưng Lịch Nhược Hải vẫn không biết tại sao Biệt Tiêu Tuyết lại hận hắn như thế, tại sao lại vì hai miếng Linh Lung bội này mà kích động như vậy.
Cho đến khi Biệt Tiêu Tuyết nói ra thảm án của Biệt gia trước mặt mọi người, chỉ thẳng vào phụ thân Lịch Nhược Hải là kẻ khôi đầu sỏ gây nên thảm án năm đó. Lịch Nhược Hải hoàn toàn sợ ngây người, đối mặt với câu hỏi của Biệt Tiêu Tuyết, Lịch Nhược Hải muốn giải thích gì đó, nhưng không biết nên nói như thế nào.
Hắn không biết chuyện này là thật hay giả, hắn cũng không biết cha mình mất Linh Lung bội như thế nào, hắn chỉ biết lúc hắn còn nhỏ bị mắc một bệnh nặng, hôn mê bất tỉnh, đợi đến khi hắn tỉnh lại, cha hắn cũng không còn Linh Lung bội nữa, nói là mất.
Lịch Nhược Hải đã từng hoài nghi cha hắn cầm đi đổi linh đan diệu dược gì đó cho hắn rồi, lúc Lịch Nhược Hải còn nhỏ, mặc dù nhà bọn họ không thiếu tiền, nhưng bao nhiêu đại phu cũng bó tay hết cách với bệnh của hắn, sau đó hắn lại hôn mê nhiều ngày, thế nhưng lại khỏi hẳn trong một đêm, Lịch Nhược Hải cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lịch Nhược Hải sao biết, Linh Lung bội của cha hắn đúng là mất rồi, là vì bị rơi lúc trộm dạ minh châu chữa bệnh cho hắn. Lúc Lịch Trung Thiên trộm dạ minh châu, cũng là gặp được Biệt lão gia, cũng vì vậy mà đánh nhau, nhưng Lịch Trung Thiên tuyệt đối không phóng hỏa, cũng không làm bị thương Biệt lão gia đến tay trói gà cũng không chặt.
Sau trận hỏa hoạn kia, lại bởi vì gió thổi lên, Lịch Trung Thiên chỉ nghĩ rằng đêm khuya yên tĩnh, Biệt gia lại khóa cửa, thế lửa lan tràn quá nhanh, mọi người đều hoang mang rối loạn, mới quên mất mở cửa. Trung tâm mà lửa lan tràn chính là gian phòng chứa dạ minh châu của Biệt lão gia, lúc ấy Biệt lão gia bị Lịch Trung Thiên đánh ngất xỉu trên mặt đất, Lịch Nhược Hải ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy là do trước khi mình rời đi không cẩn thận làm đổ cây nến, mới dẫn đến trận thảm kịch này.
Sau đó một năm, một mình Lịch Trung Thiên cứ sống trong tự trách, nhi tử của hắn thì tốt rồi, nhưng là dùng nhiều tánh mạng vô tội như vậy đổi lấy, hắn sao có thể chịu đựng được?
Lịch Nhược Hải đang vui vẻ trên đường, bỗng nhiên nhớ tới, sau khi hắn lành bệnh, phụ thân hắn thường nói mình làm một chuyện sai lầm. Vừa nhìn bầu trời cao rộng vừa dằn vặt, ngồi trước cửa than thở thật lâu, thậm chí là mượn rượu tiêu sầu, mỗi lần trường kiếm ra khỏi vỏ, cũng là múa một khúc đầy buồn bã Khi đó tiểu Lịch Nhược Hải ngây thơ chỉ cho là khi phụ thân hắn đổi Linh Lung bội, nên áy náy với mẫu thân, dù sao đây cũng là vật đính ước của phụ thân và mẫu thân.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là thật sự có liên quan đến thảm án diệt môn nhà Tiêu Tuyết. Lịch Nhược Hải nghĩ tới đây, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, mỗi người trong hỉ đường giống như đều tách rời hắn, hắn không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ thấy bọn họ xoay trước mắt, không ngừng xoay quanh.
“Nàng, giết ta đi! Tiêu Tuyết, giết ta đi! Cha nợ con trả! Lịch gia chúng ta thiếu nợ mạng người nhà họ Biệt, Lịch Nhược Hải ta nợ Biệt Tiêu Tuyết, bất kể khoản nợ nghiệt nào, ta cũng không thể trả, chỉ có lấy cái chết tạ tội.” Lịch Nhược Hải dứt lời, liền liều lĩnh đâm vào đao nhọn trong tay Biệt Tiêu Tuyết, gần tới trước đầu mũi đao, một chiêu Cầm Nã Thủ, xoay người cướp đi đao nhọn trong tay Biệt Tiêu Tuyết. Lịch Nhược Hải hắn chết cũng chết rồi, tuyệt không muốn khiến người yêu thành tội phạm giết người. Nàng muốn báo thù, hắn sẽ thành toàn cho nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]