Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"Tống Ngạn Triệt, ta mệt rồi. Ngươi, quỳ thỉnh an rồi đi đi! Ngáp......" Đường Cửu nằm ở trên xích đu, duỗi cái lưng thật dài, ngáp một cái, giương cánh tay lên, ngón trỏ duỗi ra, bảo Tống Ngạn Triệt đi ra ngoài cho nàng.
Tống Ngạn Triệt nhìn theo ngón tay đang chỉ lên trời của Đường Cửu, đây là bảo hắn phi thiên sao? "Phập" một cái, cắn ngón tay Đường Cửu.
Đường Cửu hoàn toàn không kinh sợ, bối rối, làm cái gì thế? Vội vàng rút tay về, ngạc nhiên nói: "Tống Ngạn Triệt, ngươi điên rồi sao? Cầm tinh con mèo à, còn định cắn đầu ngón tay người ta hay sao?"
"Nói chuẩn xác cái coi con cọp xảo quyệt chết bầm này, cái này gọi là ngậm! Ngao ~......" Giả bộ phớt tỉnh, phút cuối cùng còn học con cọp ngao một tiếng, gật gù hả hê cái quái gì chứ?
Đường Cửu nhìn tên bệnh thần kinh trước mắt, hoài nghi mình đang nằm mơ, tại sao tên Tống Ngạn Triệt này càng ngày càng không bình thường, "Ha ha...... Ha ha...... Ngươi có bệnh sao!"
"Ngươi có thuốc không?"
"Có xoa bóp, Phân Cân Thác Cốt Thủ!"
"A ~! Cứu mạng với!"
"Đừng kêu, kêu nữa sẽ gọi Trần phu tử tới đấy." Đường Cửu che miệng Tống Ngạn Triệt, đẩy tên bệnh thần kinh này tới trước, đạp một cái lên mông đối phương, đá tên nam nhân thần kinh này ra khỏi phòng! Bộp một tiếng, đóng cửa phòng, Đường Cửu vẫn cúi đầu lẩm bẩm: "Thần kinh!"
Mặc dù ngoài miệng không nói điều hay, nhưng trong lòng lại chẳng trừng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-nuong-tu-manh-me/2388067/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.