Editor: VẠN HOA PHI VŨ
"A!...... Tống Ngạn Triệt ngươi lại dám bóp mặt của ta, nếu ngươi có gan thì đừng chạy!" Đường Cửu bỏ lại nửa cái bánh bao trong tay, nhấc chân đuổi theo. Tên thần kinh Tống Ngạn Triệt này, bóp cái miệng đang chứa đầy thức ăn của biến hình rồi. Nghẹn chết nàng!
"Không chạy là ngu! Không phải chỉ bóp một cái sao? Bóp một cái thì bóp một cái thôi! Có gì đặc biệt hơn người, ta không cố ý, sao ngươi lại keo kiệt như vậy? Còn đuổi theo cắn ta......" Cái gì gọi là bóp méo sự thật, lời này của Tống Ngạn Triệt chính là bóp méo sự thật, đuổi theo đanh đấm. Mặt trời dần dần nhô lên, hai người cười đùa không ngừng dưới ánh nắng ban mai, tiếng cười khoan khoái vang vọng phía sau núi, trên sườn núi nho nhỏ từng trận cười như chuông bạc vang lên, rất dễ chịu.
Như lời nói, vào lúc giữa trưa Thái Dương Đằng nhấp nhoáng hừng hực ánh lửa, chỉ một lúc mà sắc hồng đã đầy trời, khác hẳn với sắc vàng của Thái Âm Đằng tối hôm qua. Hôm nay một cái rễ dây leo khác tên là Thái Dương Đằng, một âm một dương, mặt trời mặt trăng, hỗ trợ lẫn nhau, sinh trưởng ở sâu trong sa mạc, nước lửa hòa vào nhau. Đến hôm nay, sau khi tứoi thuốc nước đặc thù, cùng hút tinh hoa trời đất, kích phát dược hiệu, là thuốc trị thương cực tốt.
Cộng thêm Thượng Quan Hành đến nơi lạnh nhất ở cực bắc lấy hàn băng ngàn năm, bệnh cũ của Biệt Tiêu Tuyết lại vừa chữa khỏi, nhưng mà Đường Cửu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-nuong-tu-manh-me/2388044/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.