Editor: VẠN HOA PHI VŨ
“Bạch công tử nói lời này rất đúng, chỉ là Bạch công tử sao lại quên, tổ phụ của mình cũng không phải là người trong quan trường gì, mà cũng là thương nhân đấy? Ta nghe gia mẫu nói, vì tổ phụ ngươi cho phụ thân ngươi một chức quan, phụ thân ngươi mới từng bước từng bước bò lên được đến hôm nay. Theo ý kiến của Lam mỗ, ta thấy Bạch công tử cũng đừng lên Đông Sơn thư viện làm gì, đọc sách làm gì, cứ trực tiếp noi theo phụ thân ngươi, bảo người trong nhà cho ngươi một chức quan không phải tốt hơn sao. Bạch công tử cũng đỡ phải khổ cực leo núi.” Lam Thiếu Lăng cũng mặc kệ tên họ Bạch đó, mặc dù trong nhà hắn không có chuyện đấy, nhưng rốt cuộc mẫu thân cũng là quận chúa, phụ thân dù chỉ là chức quan nhàn nhã, cũng hơn gia cảnh nhà họ Bạch. Huống chi bắt nạt nhị ca của hắn, hắn không nghe thấy thì cũng có thể bỏ qua, nhưng đã nghe được, sao có thể tha cho hắn.
Bạch công tử này vừa nhìn thấy Lam Thiếu Lăng lập tức ỉu xìu, chỉ đành xấu hổ tránh ra, thuyền nát còn có 3000 cái đinh, huống chi Lam gia còn chưa có nát đâu, tội gì vì nhất thời sướng mồm mà đắc tội hắn.
Đám công tử còn lại bên cạnh Bạch công tử cũng cùng một dạng. Có câu nói: Tự quét tuyết trước cửa nhà mình, chẳng màng sương trên ngói người khác, người nào lại có thể lo chuyện bao đồng của họ Bạch kia, mọi người cũng chỉ là một đám bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-nuong-tu-manh-me/2388038/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.