Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Nắng mai nhuần nhã, từng dải sáng nghiêng ngiêng, giống như dải lụa từ trời bay xuống, nhẹ nhàng khoác lên người công tử trước cửa sổ. Gió khẽ thổi nhẹ, khiến làn tóc mai đen như mực bay lấy phất, nghiêng đầu cười một tiếng, không khỏi khiến người ta muốn tan trong nụ cười ấm áp đó
“Được đấy! Tống Ngạn Triệt, bị bệnh một ngày, cả người cũng dịu dàng hơn. Đừng có mà hóng gió, nếu lại ngã xuống lần nữa, ta sẽ không chăm sóc cho ngươi đâu!” Đường Cửu chậm rãi vào nhà, bưng một bát cháo đặt lên bàn, tới phục vụ cái vị đức chủ nhân này ăn cơm. Cái tên đáng chết Tống Ngạn Triệt còn ỷ lại vào nàng, nàng không đút, hắn sẽ không ăn, cứ nằm ở đó hai mắt nhìn trời, chớp đôi mắt hẹp dài, giả đủ kiểu vô tội.
“Đại thiếu gia, ăn cơm.” Kêu một tiếng không có phản ứng, Đường Cửu không thể làm gì khác hơn là kêu lần thứ hai.
“Này! Man Nữu Nữu! Vì cảm tạ cái người tận tâm tận lực chăm sóc ta một ngày hai đêm, ta tặng ngươi một phần thưởng! Đến đây, hôn một cái!” Đường Cửu nhìn Tống Ngạn Triệt, người khoác muôn vàn tia sáng rực rỡ, hận không thể đẩy hắn từ giữa ánh mặt trời ra ngoài đánh một trận, quất chết tên không biết xấu hổ này, quất chết cái tên còn sống sờ sờ này.
“Trừng ta xong rồi sao, tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ ghét bỏ môi thơm của bổn thiếu gia không đủ xi nhê. Dù ngươi thêm nhưng cũng không phải nghĩ nữa đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-nuong-tu-manh-me/2388026/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.