Gần một tiếng trong lễ đường, mọi người quậy đủ mới từ từ tản đi, mà thời gian cũng đã hơn 10 giờ.
Tuy rất không muốn, nhưng Nhạc Doanh Phong vẫn thức thời mà xuống giường thu dọn bản thân đi ra chào Tần Yến.
Triệu Ngang cũng ngoan ngoãn bò xuống giường, kéo lê dép một đường tiễn cậu ấy đến cổng tiểu khu.
Trong tiểu khu đèn đuốc sáng trưng, tay Nhạc Doanh Phong đung đưa nắm lấy tay Triệu Ngang, nhưng đều bị cậu vội vàng tránh thoát.
So với sự ngọt ngào trong phòng, không khí ngượng ngùng này ngược lại càng phù hợp với tình trạng hai người vừa thổ lộ lời yêu.
Có điều, trước khi đi, Nhạc Doanh Phong vẫn kéo Triệu Ngang đến góc chết ở cổng, hung hăng hôn hít một trận.
Thẳng khi Triệu Ngang trở về phòng, cảm giác tê dại nụ hôn trên môi mang đến còn chưa biến mất.
Nằm lại trên giường, đầu óc lại từ từ mơ hồ, vừa rồi thật sự không phải nằm mơ chứ? Triệu Ngang nhịn không được bấm móng tay vào lòng bàn tay mình… ưm, có cảm giác, xem ra là thật rồi?
Trên mặt không tự chủ kéo ra một nụ cười, hỗn loạn cả ngày khiến Triệu Ngang rất nhanh ngủ say.
Cả đêm ngủ vô cùng ngon, hôm sau bị chuông điện thoại đánh thức.
Mơ mơ màng màng nghe máy, người đầu bên kia chỉ vỏn vẹn nói buổi sáng tốt lành.
Nhưng vỏn vẹn một câu này cũng đã tống cổ cơn buồn ngủ của người nào đó đi… Toàn bộ việc xảy ra tối qua nháy mắt tràn về, màu hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuu-ngoan-tieu-hao-dich-menh-kiep-tieu-hao/2253429/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.