Chiếc máy bay trên không bay ngang qua, để lại dấu vết màu trắng thật dài. 
Ôn Noãn nhìn những đám mây rải rác như kẹo dẻo, nghĩ: Thực sự có một chuyện còn chưa giải quyết. 
Sau lần về nước, tuy rằng tình cảm của cô và Kỷ Lâm Thâm đã xác định, nhưng làm sao đưa anh đến trước mặt cha mẹ, làm sao giải thích được tất cả những chuyện này với cha mẹ, cô chưa biết làm sao. 
Tất nhiên cha mẹ nhớ anh, nhưng làm thế nào để nói hai người ở bên nhau? 
Nhưng nghĩ lại cha mẹ không có ghét anh 
Mười năm trước, cha mẹ luôn khen ngợi anh nên cô không cần lo lắng tới vậy 
Nghĩ như vậy, trên đường trở về cô liền gọi điện thoại cho mẹ. 
Nghe nói con gái muốn đưa bạn trai về, bà Ôn đương nhiên rất vui vẻ, ở đầu dây bên kia dứt khoát ấn định thời gian. 
Vào thứ Bảy tuần này. 
Tối thứ Sáu. 
Trong phòng ngủ tầng hai, Kỷ Lâm Thâm ngồi ở mép giường, Ôn Noãn đứng trước tủ quần áo chọn quần áo cho anh. 
Quần áo trong tủ đều là thương hiệu xa xỉ, một phần do phía thương hiệu gửi tới, phần còn lại là bộ phận quan hệ công chúng của công ty mua cho anh. 
Phong cách không có gì để chọn, chỉ thay đổi màu sắc. 
Cô lấy một chiếc áo thun màu đen, khoa tay múa chân với anh ta, lẩm bẩm: "Màu đen có phải không may mắn không?" 
Sau khi đặt nó trên giường, cô quay lại lấy một cái màu trắng ra. 
Đột nhiên khựng lại, tròng mắt đảo quanh, màu trắng có phải ít may mắn hơn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vy-khong/514731/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.