Ôn Noãn ngây ngẩn, lúc này mới nhận ra động tác theo bản năng của mình lại chạm đến vảy ngược của anh.
Tay cô đặt trên máy giặt, nhưng nhất thời không biết làm thế nào.
Cô cụp mắt, nhấn nút khởi động.
Ngay lập tức, tiếng rung vang lên, lấp đầy toàn bộ phòng giặt ủi, cũng lấp đầy khoảng cách lúng túng giữa hai người.
Ôn Noãn mấp môi: "Tôi..."
"Hôm nay tôi đến công ty." Kỷ Lâm Thâm ngắt lời cô.
"Vậy còn tôi thì sao? "
"Tuỳ cô"
Nói xong anh xoay người rời đi.
Cả ngày nay anh không có ở nhà. Cho đến buổi chiều, cũng không thấy bóng dáng anh.
Cô không biết tối nay anh có quay về không, cô nhìn điện thoại trên bàn, cuối cùng vẫn không chạm vào.
Cô không đi. Anh nói tuỳ cô, cô tự hiểu anh muốn cô ở lại.
Ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, nhìn hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, giống như lòng đỏ trứng đang chảy ra, tông màu cam ấm áp tràn ngập bầu trời, kéo dài đến chân trời
Căn hộ này có tầm nhìn tuyệt vời, tận hưởng cảnh đẹp mà người bình thường không thể thưởng thức được. Chỉ là không biết một mình anh ngồi ở đây có cảm thấy cô đơn hay không.
Cô hồi tưởng lại cảnh tượng buổi sáng, nhìn lại phản ứng của mình.
Do mâu thuẫn hay lảng tránh?.
Nhưng cô thật sự ghét anh sao?
Cô nhớ tới mười năm trước, khi bị bong gân, cô không chút do dự để anh ôm cô.
Cô không kháng cự anh nắm lấy mắt cá chân của cô, không kháng cự lòng bàn tay anh dán lên da cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vy-khong/514719/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.