Giọng nói mềm mại hoà tan vào không khí. Ngay cả một tia mê hoặc cũng bị sự yên tĩnh cắn nuốt.
Kỷ Lâm Thâm cất bước chậm rãi đi về phía Ôn Noãn.
Giày da giẫm lên sàn gỗ, từng bước từng bước đập vào tim cô.
Ngực cô phập phồng, hai má đỏ ửng, rõ ràng chỉ hỏi một câu nhưng đã dùng hết sức lực.
Anh đứng trước mặt cô, quan sát cô từ trên xuống, giọng điệu lạnh lùng: "Hy sinh lớn tới vậy? "
Cô không trả lời.
Chân anh khẽ động, tiến thêm một bước, cúi xuống tới gần cô. Vóc dáng anh cao hơn cô nhiều, bờ vai rộng, bao phủ toàn bộ cơ thể cô trong bóng tối.
Môi anh tiến đến bên tai cô, hạ giọng ám chỉ: "Muốn ở đây không?"
Anh phả hơi thở dài thổi bay sợi tóc bên tai cô, càng mê hoặc càng quyến rũ.
Ôn Noãn run lên, đôi mắt rũ xuống, nhìn thảm lông cừu mềm mại trên mặt đất. Cô gắt gao nghiến răng, không muốn biểu lộ tia cảm xúc nào.
Cô không còn là đại tiểu thư Ôn gia nữa.
Kỷ Lâm Thâm không nói gì, chờ đợi sự đồng ý của cô.
Ôn Noãn cảm giác được sự áp bức của anh, ngay cả khi anh đứng yên không nhúc nhích, cảm nhận được hơi thở của anh đè lên lồng ngực cô.
Anh bật ra tiếng cười lạnh.
Sau đó anh giơ tay lên, ngón tay thon dài vươn tới, dừng trên nút áo nơi xương quai xanh của cô. Đầu ngón tay bắt đầu cởi chiếc nút đầu tiên.
Cô nín thở, kiên trì không lùi lại.
Động tác của anh không nhanh không chậm, như thợ săn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vy-khong/514716/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.