"Cám ơn cậu đến thăm tớ." 
   
"Cái này có là gì, nếu không phải ở nước ngoài, tớ đã đến sớm một chút." Hứa Dật có chút áy náy. 
   
Hứa Dật là một trong những người bạn thời thơ ấu của Ôn Noãn. Đại học đã ra nước ngoài, bây giờ vừa du học trở về, đặc biệt đến gặp cô. 
Hai người đi vào tiểu khu, Ôn Noãn chậm rãi dừng bước, không mời Hứa Dật đến nhà. 
   
Cô suy nghĩ một chút, nói với Hứa Dật: "Tớ còn chưa ăn cơm tối. " 
   
Hứa Dật lập tức nói: "Vậy tớ mời cậu " 
   
"Không cần, trong tiểu khu có quán mì tớ rất thích, cậu bồi tớ không?" 
   
Cậu gật gật đầu. 
Quán mì rất nhỏ, một đôi vợ chồng già ở đây mở ra, sắp xỉ hơn hai mươi năm. Từ khi Ôn Noãn ở đây, thường xuyên đến ăn, hương vị rất ngon. 
   
Khoảng cách hai ba trăm mét, đi vài phút là tới. 
Hứa Dật đứng trước cửa hàng nhỏ, nhìn quanh một vòng, trầm mặc không nói. 
   
Bên trong có bốn năm cái bàn nhỏ hình vuông, một cái bàn gồm bốn cái ghế đẩu, khó khăn lắm mới ngồi được mười mấy người. Lát gạch men đã bị hao mòn hầu như không còn, nhìn chung sạch sẽ, nhưng không biết có phải bởi vì hôm nay trời mưa nên gạch men có chút bẩn, có dấu giày mang theo bùn nước. 
Cậu ngây người một lát, Ôn Noãn đã đi vào ngồi xuống. Cô lấy thực đơn đơn giản ngửa đầu lên hỏi cậu ăn gì. 
   
Cậu lắc đầu, tỏ ý mình đã ăn rồi. Đứng cọ xát một hồi, cuối cùng vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vy-khong/514704/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.