Nguyệt lung tinh đạm (trăng mờ sao nhạt),bóng nến lay động trên cửa sổ.
Khi Lý Tuyên buông quyển sách trong tay, Tiết Hồng Vũ đúng lức giơ tay gõ cửa. "Vào đi."
Cửa không khóa, Tiết Hồng Vũ đẩy cửa vào, khoanh tay mà đứng.
"Đi rồi sao?"
"Đi rồi." Tiết Hồng Vũ im lặng một lát, ngẩng đầu nói, "Vương gia thương thế của ngươi......"
Lý Tuyên sờ sờ mấy cái vải bố trắng quấn trên cổ, "Không đáng ngại, bị thương ngoài da, may mắn tránh thoát được." Một nhát kiếm kia, thật là không lưu tình chút nào, Mộ Dung Thiên bị bức đến điên, cũng là sẽ giết người. Nhưng, hắn chung quy vẫn là không hạ thủ được. Lý Tuyên không hề mở miệng, duỗi tay cầm kéo trên bàn, lấy xuống cái chụp đèn cung đình, cắt đi tim đèn quá dài kia.
Tiết Hồng Vũ nói, "Vương gia, ngươi đem đám người trong trang đều thả chạy, Nhị vương gia nơi đó như thế nào giao đãi đâu?"
Hoa nến nhảy lên, Lý Tuyên chậm rãi nói: "Không cần giao đãi, Tào Tử Kính cũng biết đồ đã ở nơi ta, chính là......" Hắn trầm ngâm sau một lúc lâu, mày nhíu lại.
Tiết Hồng Vũ nói: "Vương gia vì muốn bớt đi giết chóc, một mảnh khổ tâm, Hồng Vũ bội phục." Nói, đôi tay hợp lại tay áo, làm thi lễ.
Lý Tuyên liếc mắt nhìn y, không cho là đúng, "Ngươi sai rồi." Tiết Hồng Vũ ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Người khác chết sống đều có thiên mệnh, ta vốn dĩ không thể quản cũng không muốn quản. Nhưng Nhị ca...... Hắn là người thủ đoạn độc ác, Mộ Dung gia nếu bị hắn tìm thấy, mặc kệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-giang-ho/1368595/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.