Đêm đã khuya.
Bởi vì đi quá gấp, hai người bỏ lỡ trạm dịch, chỉ phải tìm tòa miếu hoang nghỉ ngơi.
Kỳ thật trên đường ngẫu nhiên cũng có thể gặp được nhà dân, Lý Tuyên cố tình không chịu ở, nói là sợ có rận, Mộ Dung Thiên trong lòng thầm nói chẳng lẽ trong miếu hoang nằm dưới đất mà ngủ, chuột chạy khắp nơi tán loạn, sẽ càng thêm sạch sẽ? Liền cảm thấy Lý Tuyên tất nhiên có chút cư tâm bất lương*.
*Cư tâm bất lương: Chỉ nội tâm tồn tại ý đồ xấu hoặc âm mưu gì đó, động cơ không thành thật. Chổ này nguyên văn là: 不安好心: Bất an hảo tâm, cũng có nghĩ là có ý đồ xấu mà dịch ra hơi không thuận nên mình tự đổi câu khác ý nghĩa tương tự.
Lửa trại được đốt lên, hoả tinh theo nhiệt khí bay lả tả lên không trung, Mộ Dung Thiên đứng dậy, cư nhiên nghe được cách đó không xa có tiếng ngựa chạy ồn ào, lặng lẽ đi qua nhìn. Trong rừng cây, ánh lửa bên kia cư nhiên là ba người Mi nhi đang kéo đánh chơi đùa, nụ cười trong vắt. Đứng lại nhìn một lát, quay lại miếu thờ.
*************************************
Lý Tuyên ngồi ở một bên đống lửa, đang nướng màn thầu, thấy hắn tới, cười rạng rỡ. Mộ Dung Thiên tiếp nhận màn thầu y nướng ngồi xuống, nói: "Đường đường là một Vương gia, Vương phủ to như vậy không ở việc nhiều như vậy mặc kệ, cả ngày ở trên giang hồ xuất đầu lộ diện, còn ra thể thống gì?"
Lý Tuyên cười, "Làm gì có chuyện gì quan trọng hơn Mộ Dung huynh?"
Mộ Dung Thiên nâng nâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-giang-ho/1368579/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.