Diệu Ân thở dài, nàng nghèn nghẹn kể lại: 
- Hai mươi năm trước, tại Thạch Lựu viên, nhà Nguyễn Quá hành khiển đại nhân ở Thiên Sơn. Ta là một tiểu nha hoàn phụ trách gánh nước, đốn củi cho phủ của Nguyễn đại nhân. Lần đó, Vĩnh Tông hoàng đế vi hành ghé ngang và ngụ lại ở Thạch Lựu viên một đêm. Ta trong lúc gánh nước mang đến dục phòng cho khách quí, vô tình nghe được thống lĩnh cấm quân của hoàng thượng là Lê Dĩ Ninh đã bàn với tiểu muội của ông ta, muốn nhân cơ hội này dâng tiểu muội của ông ta cho Vĩnh Tông, hòng được nhờ cậy thánh sủng. Ta còn nghe Lê Dĩ Ninh nói sẽ bỏ dâm dược vào rượu cho Vĩnh Tông để người tăng thêm hưng phấn...Bỗng một lúc sau, vị tiểu muội của Lê Dĩ Ninh ở trong dục phòng tắm gội, đột nhiên lại thét lớn một tiếng. Ta vội vã chạy đến xem. Ta thấy nàng ta...nàng ta bị rắn độc cắn. Ta hoảng sợ lắm, vội dùng thanh củi đuổi rắn đi, sau đó định chạy ra ngoài gọi người đến giúp. Chỉ không ngờ, ta vừa khỏi hành lang dục phòng. Vô tình chạm mặt với Vĩnh Tông đế từ bên ngoài đi vào. Lúc đó ta cũng không biết ngài là hoàng đế. Ngài dường như đang say rượu. Ngài không nói lời nào liền kéo ta vào phòng...Sau đó, ta không biết tại sao, Vĩnh Tông đột ngột trợn mắt rồi tắt thở ngay bên cạnh ta. Ta sợ hãi lắm! Chỉ biết chạy thật nhanh rời khỏi Thạch Lựu viên. Về sau, ta biết người chết đó chính là Vĩnh Tông hoàng đế. Ta càng không dám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/985936/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.