- Theo ta làm gì?
Diễm Yên bối rối, không dám nhìn thẳng Anh Ngọc, nhỏ giọng hỏi:
- Thiếp...thiếp chỉ muốn nhìn xem người đã tốt chưa. Vết thương...
Diễm Yên không dám nói hết câu, ánh mắt trộm nhìn lên vẻ mặt Anh Ngọc. Lần đó người kia ở trước mặt nàng dùng tên tự tận, bị thương rất nặng. Lại nghe có người đồn nàng đang nguy kịch. Người lại đồn nàng đã chết. Diễm Yên thật sự lo lắng và hối hận tột cùng. Nàng có trăm căm ngàn hận cũng không hề từng có một ý nghĩ tổn thương đến Kì Phong. Thế nhưng người kia bị như thế là cũng vì nàng gây ra!
Anh Ngọc bất chợt đưa tay bắt lấy cằm Diễm Yên nâng lên, nghiến răng nói:
- Ta chưa chết ngươi thất vọng lắm phải không? Hừ! Ngươi yên tâm, ta chẳng những không chết, ta còn phải cùng với Mộng Khuê đời đời kiếp kiếp hạnh phúc với nhau. Diễm Yên, ngươi chống mắt mà xem!
Nàng nói xong, mạnh tay đẩy Diễm Yên ngã xuống đất rồi quay lưng đi thẳng. Diễm Yên nước mắt tuôn trào, nhìn theo bóng lưng Anh Ngọc mà run rẩy hai vai lẩm bẩm:
- Kì Phong, tại sao lại như vậy? Ngươi không phải như vậy đâu. Không phải đâu...
- Hắn vốn đã không còn là Kì Phong!
Cầm Thiên đứng phía sau Diễm Yên. Đôi mắt Cầm Thiên cũng nhìn theo bóng lưng Anh Ngọc mà rưng rưng. Diễm Yên nhìn người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt. Nàng ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi là ai?
Trong Thư Thuyệŧ quán, Anh Ngọc ngồi xếp bằng trước pháp đàn. Vị đạo sĩ bên trong đứng làm phép.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/985933/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.