- Diệu Ân, nếu ta nói ta có cách giúp ngươi tìm lại nữ nhi của ngươi. Ngươi muốn không?
Diệu Ân ngừng tay, nhìn lên Trần Thị Oanh,mỉm cười nói:
- Tất nhiên là muốn. Nhưng mà, đó là con của bần ni. Chính bần ni còn không thể tìm ra. Trần thí chủ làm sao mà tìm ra?
Trần Thị Oanh nhướng mi, giảo hoạt cười nói:
- Ngươi muốn biết sao? Lại đây, nằm cùng với ta, ta kể cho ngươi nghe?
Diệu Ân đỏ mặt, lắc đầu nói:
- Trần thí chủ! Cũng đã khuya rồi, chúng ta cũng nên ngủ thôi!
Trần Thị Oanh bĩu môi:
- Là ngươi không muốn biết. Sau này đừng có hối hận. Bổn cung...bổn nhân đã có lòng giúp ngươi, ngươi không cần. Sau này dù ngươi có đi đến tận chân trời, mới biết người mình tìm vậy nhưng lại vốn ở ngay trước mắt!
Diệu Ân ngồi ngay dậy, nhìn Trần Thị Oanh hỏi:
- Trần thí chủ, người nếu có thể nói, xin người nói ra đi. Tại sao nhất thiết phải bắt bần ni lên nằm giường cùng người?
Trần Thị Oanh chột dạ, vẫn làm ra vẻ mặt không quan trọng nói:
- Ờ, thì ngươi ngồi dưới đó xa quá, ta nói ngươi không nghe rõ. Ta lại phải nói to, đau cả họng của ta!
Trần Thị Oanh nói xong, tự bản thân cũng thấy mình càng lúc càng giống trẻ con. Thật sự chính nàng cũng không tin những lời vừa rồi là bản thân nàng nói. Chỉ nhưng, sau đó Diệu Ân đột nhiên ngồi dậy, cầm theo chăn hướng đến giường. Diệu Ân ngồi xuống bên giường, nhìn Trần Thị Oanh hỏi:
- Trần thí chủ, người có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/985921/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.