Nàng nằm trên giường nhưng trong tâm tư rất nặng nề, không thể nào ngủ được bèn bước đến cửa sổ định hóng gió một lúc thì chợt thấy phía xa lấp ló một bóng người. Trong Nguyễn phủ này không dễ có kẻ trộm lẽn vào. Kẻ kia nhất định không phải trộm bình thường. Nàng tò mò, vội khoác lại y phục rồi đi theo sau bóng người kia.
Đến Đông viện. Thật không tin được kẻ trộm kia thế nhưng hiên ngang mở cửa, bước vào thư phòng của Nguyễn Chấn đại nhân. Anh Ngọc để ý quan sát, kẻ này tuy rằng mặc hắc y nhưng bước đi hiên ngang, hơn nữa dường như rất thông thuộc đường đi của Nguyễn Phủ. Hắn đi vào phòng ngay trong lúc phòng vẫn còn sáng đèn. Vậy là rõ, hắn đến tìm Nguyễn Chấn. Anh Ngọc thở phào. Nếu không phải là trộm, nàng cũng không muốn nhiều chuyện nghe trộm người đến tìm Nguyễn Chấn đại nhân làm chi cho nên liền định quay đi thì chợt nghe người bên trong phòng nói:
- Phụ thân, không lẽ người định để cho tiểu muội gả cho tên hoạn đó thật sao?
Anh Ngọc sựng lại. "Tên hoạn? Thì ra là nhắc đến mình". Cũng không lạ gì, từ lúc thánh chỉ ban hôn của Lê Duy Minh tuyên xong, cả Nguyễn phủ đều nhìn nàng đầy oán hận. Nàng cũng không biết nói làm sao. Lê Duy Minh làm vậy thật sự làm quá đáng mà. Nhưng dù sao nàng và người kia cũng không thù không oán, vừa mở miệng liền nói nàng là tên hoạn, vẫn là cũng có một chút khó chịu. Nàng tần ngần đứng lại, thật sự muốn nhìn thử bộ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/985871/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.