Mộng Khuê một thân đơn bạc trong bộ dáng cung nữ đứng cầm chổi dài, khom lưng quét lá rơi bên hiên Lâm Yên Các. Thái hậu cùng cung nữ Liễu Thúy từ xa đi đến. Bà nhìn Mộng Khuê thật lâu, vẻ mặt cũng không lộ biểu tình gì. Cung nữ Liễu Thúy là người thân tín của thái hậu, đã hơn ba mươi tuổi lên tiếng nói:
- Thái hậu, nàng ta chính là Đinh Mộng Khuê.
Thái hậu nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi, âm thầm đánh giá Mộng Khuê:
- Quả nhiên là một tuyệt sắc giai nhân.
Liễu Thúy nghe thái hậu lại khen, nàng nịnh nọt nói:
- Bẩm thái hậu, nàng ấy cũng có chút tư sắc nhưng làm sao có thể xứng với danh hiệu tuyệt sắc giai nhân? Nếu so với thái hậu, nàng ta chỉ là lá nền cho hoa. Hơn nữa cũng chỉ là một loại lá mau tàn nhạt sắc.
Thái hậu phì cười, lắc đầu:
- Không cần nói nịnh bổn cung! Bổn cung bây giờ đã là một lão bà, như thế nào ngươi lại lấy ta đọ với một nữ nhân đương thời xuân sắc?
Liễu Thúy cười nói:
- Thái hậu, người không biết đấy thôi, danh tiếng của thái hậu là đệ nhất mỹ nhân đã lừng lẫy từ hai mươi năm trước. Từ lúc nô tì nhập cung đến giờ cũng gặp qua biết bao mỹ nữ tiến cung, nhưng cũng chưa có ai có thể sánh với vẻ đẹp của thái hậu. Hiện giờ, thái hậu vẫn là nữ nhân đẹp nhất hậu cung này.
Thái hậu lắc đầu, đôi mi cong của bà khẽ cụp xuống, không đành lòng buông ra một tiếng thở dài nuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuong-vong-dao-hoa/985850/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.